Các vị thần tướng trợn tròn mắt và kinh ngạc nhìn bức tường lửa xung quanh.
"Chuyện gì thế này? Tại sao Lâm thần y Giang Thành này lại biết Hoả Diễm thuật?" Người phụ nữ tóc xanh Thuỷ Ban Lan kêu lên.
"Mà hoả thuật của hắn... hình như còn đáng sợ hơn của Viêm Chân! Điều này không thể nào...", người đàn ông tóc vàng xám da đầu tê dại.
"Xem ra chúng ta đều tính sai rồi! Lâm thần y này không dễ đối phó như vậy! Hắn dám đối nghịch với Thánh Sơn thì ắt cũng phải có đôi phần bản lĩnh”, Quy Nhất trầm giọng nói.
"Lâm thần y, thú vị lắm!"
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Mọi người đều sững sờ, đổ dồn ánh mắt về nơi phát ra âm thanh.
Có rất nhiều bóng người đen thui đáp xuống từ giữa không trung.
Đó đều là những người đến từ Thánh Sơn.
Sau đó, một người mặc áo choàng đỏ rực đáp xuống. Người này không sợ bức tường lửa mà điềm nhiên đáp xuống đứng bên cạnh Lâm Chính.
Khi Thần Võ Tôn nhìn thấy người vừa đến, đôi mắt bà ta như ngưng đọng lại.
“Ông là ai?”, thần tướng Thuỷ Ban Lan quát hỏi.
"Thật là có mắt không tròng, ngay cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng không nhận ra sao?" Nguyên Tinh ở bên ngoài hừ một tiếng.
"Cái gì? Đây là Thần Hỏa Tôn Giả?"
Sắc mặt các vị thần tướng đều thay đổi.
Quy Nhất ánh mắt ngưng trọng: "Khó trách Lâm thần y biết Hoả Diễm thuật lợi hại như vậy, ra là được tôn giả Thần Hoả đảo truyền dạy!"
"Chớ hiểu lầm, Hoả Diễm thuật của Lâm thần y không phải tôi truyền dạy, mà là cậu ấy tự mình lĩnh ngộ, được tạo hóa ban tặng. Hoả Diễm thuật cao cấp đến mức này, tôi còn phải thua xa", Thần Hoả Tôn Giả đưa mắt nhìn bức tường lửa, không biết là đang khen hay là đang cảm thán.
Nghe xong, vẻ mặt của các vị thần tướng cực kỳ khó coi.
Mọi người đều đưa mắt nhìn Quy Nhất, cuối cùng cũng nhận ra sự nguy hiểm của tình hình hiện tại.
Một mình Thần Võ Tôn không nói, bây giờ còn có thêm một Thần Hoả Tôn!
Nơi nhỏ bé như Giang Thành này lại là chốn long hổ ẩn mình như vậy sao?
"Lâm thần y, Thánh Sơn mặc dù mạnh, nhưng không phải là vô địch. Tôi sẽ hợp sức với cậu để chôn cất những vị thần tướng của Thánh Sơn này trước”, Thần Hoả Tôn bịn thản nói, sau đó hét lên một tiếng.
Phừng!
Một ngọn lửa đỏ đáng sợ nổi lên từ cơ thể ông ta.
Các vị thần tướng lập tức cảnh giác, tạm thời không dám động thủ nữa.
"Tôn giả không cần động thủ. Tôi đã nói rồi, chuyện hôm nay tôi sẽ tự mình giải quyết!"
Lâm Chính bình thản nói.
"Có điều, Lâm thần y, những thần tướng này đều có sức mạnh phi phàm. Một mình cậu chống lại bọn họ... e rằng sẽ bị thiệt" Thần Hỏa Tôn Giả cau mày nói.
"Cái đó thì chưa chắc".
Lâm Chính lắc đầu, giơ tay lên. Một ngọn lửa màu xanh lam bùng ra từ lòng bàn tay anh.
Nhìn thấy ngọn lửa, Thần Hỏa Tôn Giả đồng tử đột nhiên co rút lại: "Đây là. . ."
"Như vậy, có thể chiến đấu với họ chưa?" Lâm Chính dập tắt ngọn lửa màu lam, nhàn nhạt nói.
"Cậu. . . quả thực khó đoán!"
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, lui về phía sau mấy bước, chắp tay sau lưng nói: "Đã như vậy, tôi sẽ đứng đây thưởng thức trận đấu hôm nay của cậu".
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói với mấy người trước mặt: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Đại sư huynh!"
Mọi người nhìn người đàn ông tóc trắng.
"Không có đường lui, chúng ta cùng nhau kề vai sát cánh giết chết Lâm thần y, sau đó tìm đường lui!"
Người đàn ông tóc trắng gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt hung ác. Hắn không ngừng lao tới, trực diện tấn công Lâm Chính!
"Giết!"
Ba người còn lại cũng nhất loạt lao tới, dùng chiêu thức mạnh nhất của mình đánh thẳng vào Lâm Chính.
Những cơn cuồng phong vô tận, những con sóng xanh sắc nhọn, những cột đá dày mọc lên từ mặt đất.
Khung cảnh như ngày tận thế.
Cơ thể của người đàn ông tóc trắng phát ra ánh sáng rực rỡ, con ngươi của hắn biến thành hai cực âm dương giống như một vị thần, áp sát Lâm Chính.
"Lâm thần y! Chưa từng có ai khiến thần tướng phải chịu áp lực lớn như vậy. Hôm nay, tao sẽ dùng chiêu mạnh nhất, hoặc là mày chết, hoặc là tao chết!"
Người đàn ông tóc trắng gầm gừ, rồi đột nhiên giơ tay vẫy về phía không trung.
"Thần giáng! !"
Bùm!
Từ trong bầu trời mờ tối, một chùm sáng trắng như tuyết đột nhiên bắn xuống, chiếu thẳng vào người Lâm Chính.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn.
Khi ánh sáng chiếu xuống, sinh khí xung quanh anh tan rã nhanh chóng và rất khó ngưng tụ lại.
Ngọn lửa đáng sợ do anh tạo ra cũng biến mất không tăm tích.
Thật là một chiêu thức kỳ lạ.
Lâm Chính không dám lơ là, giơ cao hai tay.
"Sấm chớp!"
Bùm!
Năm tia sét tách ra từ những đám mây dày đặc và đánh thẳng vào cơ thể Lâm Chính. Sấm sét giống như xiềng xích, quấn lấy cơ thể anh và biến thành áo giáp của anh.
Mưa gió dữ dội, những cột đá dày đều bị tia sét xé toạc khi nó đến gần Lâm Chính.
Ba người kia đều bị thổi bay, nôn ra máu, nặng nề ngã xuống đất.
Người đàn ông áo trắng tay cầm thần quang tiến đến gần Lâm Chính, tấn công với khí thế hủy diệt vạn vật.
Tại thời điểm này, thế giới dường như dừng lại.
Nhưng Lâm Chính không có dừng lại.
Anh cũng ra một chưởng đối kháng.
Tà khí, lôi lực, hỏa lực, năng lượng hội tụ ở trong lòng bàn tay anh, như thể ngưng tụ thành một lực hỗn độn, thần bí và vĩnh hằng.
"Sức mạnh này. . ."
Đôi mắt của người đàn ông tóc trắng mở to, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Đoàng!
Hai nắm đấm va vào nhau.
Hai luồng sức mạnh giao thoa!
Một sự im lặng bao trùm toàn bộ khu vực xung quanh ...