Nhìn thấy cảnh này, người phụ nữ mặc đồ đỏ tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
Thanh Nha thà tự phế bỏ tu vi, cắt đứt kinh mạch của mình còn hơn phục tùng cô ta. Đúng là đáng ghét đến không thể đáng ghét hơn!
Nhưng người phụ nữ áo đỏ lúc này không có tâm trạng để tâm đến một kẻ đã là phế nhân như Thanh Nha. Cô ta quay người lại nhìn vào mấy người Trương Quân ở phía xa, gằn giọng nói: "Nếu đã như vậy, tôi sẽ tự mình ra tay!"
Dứt lời, người phụ nữ áo đỏ bật nhảy lên không trung, biến thành một cái cầu vồng dài, vút về phía những người lính Long Tổ.
Tốc độ của cô ta nhanh kinh người, chớp mắt đã xuất hiện giữa đoàn người.
Cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố áp sát, Trương Quân mặt biến sắc, vội vã quay lại đỡ chiêu.
Nhưng khi nhìn thấy người tới lấy mạng mình là người phụ nữ mặc đồ đỏ, Trương Quân mắt mở trừng trừng, vội vã thu lại thế công rồi lùi lại phía sau.
Ông ấy biết rõ mình không phải đối thủ của cô ta, nếu cứ liều mạng lao lên thì chỉ có chết.
"Bảo vệ chỉ huy!"
Các phó tướng bên cạnh nhìn thấy thì vội vã lao lên.
"Không biết sống chết!"
Người phụ nữ áo đỏ hừ lạnh, khí thế ngút trời như thể những ngọn núi khổng lồ đang giáng xuống.
Lúc này, tất cả các chiến sĩ xung quanh đều bị nổ tung như thể có một bàn tay vô hình đánh mạnh lên người họ. Vô số người bay ra rồi nặng nề ngã xuống đất. Người thì thổ huyết, người thì bất tỉnh, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Pằng pằng pằng pằng...
Có chiến sĩ liều mạng xả súng về phía người phụ nữ áo đỏ.
Nhưng vẫn không xi nhê gì.
Xung quanh người phụ nữ áo đỏ toả ra khí tức như những ngọn sóng, súng bắn vào đó đều bị nghiền thành bột, không có cách nào xuyên qua.
Ai cũng thất kinh.
Người này quá mạnh!
Quả thực là bất khả chiến bại!
Quân đội Long Tổ căn bản không thể làm gì cô ta!
Trương Quân vẻ mặt căng thẳng, nhìn người phụ nữ bằng đôi mắt lạnh như băng, trên gương mặt không hề lộ vẻ sợ hãi.
"Trương Quân, đừng nói tôi không cho ông cơ hội, là tự ông không biết tốt xấu. Hôm nay ông có chết ở đây cũng không thể trách những người khác đúng không?", người phụ nữ áo đỏ gầm gừ đe doạ.
"Trương Quân tôi hôm nay tới đây làm nhiệm vụ, sớm đã không có ý định sống sót trở về. Cô có thể giết tôi, nhưng đừng hòng chúng tôi chịu đầu hàng!", Trương Quân gầm lên.
"Hứ! Vậy thì ông đi chết đi!"
Người phụ nữ áo đỏ giận dữ nói, sau đó giơ tay lên, phất một cái.
Một thanh khí đao từ bàn tay mảnh khảnh của cô ta bay vút ra, lao về phía Trương Quân. Lưỡi đao xé toang mặt đất mà phi tới.
Trương Quân nhịp thở như ngừng lại, vội vã né.
Nhưng khi ông ấy vừa khó nhọc né được lưỡi đao này thì người phụ nữ áo đỏ đã dịch chuyển tới bên cạnh ông ấy từ lúc nào, dùng chân đạp mạnh vào bụng ông ấy.
Bịch!
Lực mạnh kinh người khiến lục phủ ngũ tạng của Trương Quân như đảo lộn vị trí, đau đến chết đi sống lại, miệng không ngừng thổ huyết.
Nhưng cô ta còn chưa dừng lại.
Nhưng chưa đợi Trương Quân kịp đứng dậy, cô ta lại xuất hiện bên cạnh ông ấy rồi giẫm mạnh lên lưng Trương Quân.
Sức mạnh kinh hoàng ép ông ấy dính chặt xuống đất, không thể đứng dậy nổi.
Ông ấy cảm thấy phần lưng của mình đã nát vụn.
"Sếp!"
Các chiến sĩ xung quanh lao lên như phát điện.
Nhưng cho dù có bao nhiêu người cũng không thể vượt qua luồng khí tức kinh người của người phụ nữ.
Những chiếc trực thăng trên không cũng điên cuồng bắn về phía cô ta.
Làn mưa đạn cũng chẳng thể làm gì được cô ta.
"Các người, không nên chống lại chúng tôi!"
Người phụ nữ kiêu ngạo nhìn Trương Quân, sau đó dùng lực mạnh hơn, đạp thêm một cú.
Cà rắc!
Phần lưng của Trương Quân bị giẫm nát bét.
Trương Quân run lên một cái, mở trừng trừng mắt nhìn về phía xa, sau cùng vô lực buông thõng tay xuống, tắt thở.
"Không!"
Những người lính xung quanh mắt đỏ hoe, rống lên vang trời.