"Khốn kiếp!".
Chí Tôn Huyền Thanh Các nổi trận lôi đình, ánh mắt lạnh lẽo.
Ông ta không phải là đồ ngốc.
Giờ phút này ông ta coi như hiểu ra, cả quá trình ông ta đã bị Thánh Y Giả lợi dụng.
Nhưng chuyện đến nước này, ông ta cũng đành bó tay. Ông ta đang bị thương, e là khó mà ngăn được nhiều cường giả như vậy.
Nhưng ông ta biết, mình không ngăn được những cường giả này, nhưng thần y Lâm ở đối diện... thì chưa chắc.
Ông ta có giác quan nhạy bén hơn tất cả mọi người.
Khoảnh khắc Lâm Chính tế ra dị hỏa, ông ta đã biết mình tuyệt đối không thể thắng được thần y Lâm.
Không những vậy, thực ra thần y Lâm này... vẫn chưa dùng hết toàn bộ thực lực.
"Lần này Huyền Thanh Các gặp nạn rồi!".
Tử Nghĩa tỏ vẻ lo lắng, thở dài thườn thượt.
"Thế đã là may lắm rồi, phải biết rằng, sơn trang Thánh Y... e là lần này sẽ bị xóa sổ mất", Chí Tôn Huyền Thanh Các trầm giọng nói.
Mọi người bao vây tấn công, các loại khí thế dồn về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn nguy nga sừng sững, mặt không đổi sắc, ném luôn Hình Thư Trường trong tay về phía Chí Tôn Huyền Thanh Các.
Chí Tôn Huyền Thanh Các như muốn nín thở, lập tức đỡ lấy. Thấy Hình Thư Trường tạm thời không gặp nguy hiểm về tính mạng, liền thở phào nói: "Cảm ơn thần y Lâm".
"Không cần cảm ơn, món nợ của tôi và con trai ông lát nữa tính sau. Bây giờ tôi phải cho đám người này biết bọn họ đã ngu xuẩn đến mức nào".
Lâm Chính lạnh lùng nói, ngọn lửa trong hai mắt càng hừng hực hơn, nhiệt độ cơ thể cũng ngày càng cao.
Bỗng dưng!
Bụp!
Trên người anh bắn ra rất nhiều châm bạc quỷ dị.
Những châm bạc này giống như vật sống, xoay tròn giữa không trung một lúc, sau đó ngưng kết thành một con rồng thần rất dài, rơi xuống phía Lâm Chính.
Cảnh tượng vô cùng quỷ dị, khiến mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
"Khí tức quen thuộc quá! Số châm bạc này... lẽ nào dùng nước Long Tuyền để rèn ra sao?", Thánh Y Giả biến sắc, lập tức kêu lên.
"Nước Long Tuyền... là do cậu cắt đứt?".
Tiếng gầm thét vang lên.
Tất cả mọi người của sơn trang Thánh Y đều nổi giận, đôi mắt đỏ ngầu.
"Cái gì? Hắn chính là hung thủ cắt đứt nước Long Tuyền?".
"Đó là nơi tập trung khí vận của sơn trang Thánh Y chúng ta! Không thể tha cho hắn được!".
"Giết! Giết!".
"Hôm nay tên này phải bỏ mạng ở đây!".
Mọi người gầm lên, sát khí bắn ra, mười người đầu tiên đã tế ra đao kiếm lạnh lẽo, chém về phía Lâm Chính.
Thù mới nợ cũ, lần này phải tính hết một thể!
Nhưng đúng lúc này, cơ thể Lâm Chính bỗng được một ngọn lửa đáng sợ bao trùm, anh vung tay lên.
Vù!
Một ngọn lửa hình bán nguyệt lập tức bay ra, nuốt chửng những bóng dáng kia.
Trong chớp mắt, mấy bóng dáng này đều bị thiêu thành tro, mất mạng tại chỗ, thi thể cũng không còn.
"Cái gì?".
Mọi người kinh ngạc.
Thủ đoạn thật đáng sợ!
"Các ông vẫn chưa hiểu sao? Ngay cả Chí Tôn Huyền Thanh Các cũng lựa chọn không giao đấu nữa, các ông dựa vào đâu mà dám đánh với tôi? Các ông nghĩ ông ta là đồ ngốc sao?".
Lâm Chính lạnh lùng nói, hai mắt bỗng trở nên dữ tợn, cúi người xuống rồi lao bắn về phía trước.
Ngay lập tức.
Ầm ầm ầm...
Anh giống như một chiến xa lửa, xông thẳng vào đám người.
Bất cứ ai chạm vào anh đều hóa thành tro, lần lượt mất mạng.
Đứng trước thần y Lâm, thân xác của bọn họ mỏng manh hơn cả tờ giấy.
"Không!".
"Hắn là quái vật! Hắn là quái vật!".
"Cứu tôi với!".
Người của Huyền Thanh Các bị dọa cho vỡ mật, lùi lại như điên.
Thánh Y Giả cũng trợn tròn mắt, ngây người ra nhìn sự tồn tại đang tùy ý giết chóc các cao thủ của Huyền Thanh Các, đầu óc trở nên trống rỗng.