Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dựa theo số tuổi, Lâm Chính nhỏ nhất trong tám người.

“Thực lực là nhất, Lâm Chính có tu vi mạnh nhất trong số những người chúng ta. Từ hôm nay, anh sẽ là đại ca của chúng tôi!”.

Huyền Thông mỉm cười nói.

“Thực lực không quan trọng, vẫn nên tính theo độ tuổi đi”.

Lâm Chính cười đáp.

“Sao vậy được? Long mạch dưới lòng đất xưa nay lấy thực lực làm đầu!”.

“Tôi không phải người của long mạch dưới lòng đất!”.

Lâm Chính mỉm cười lắc đầu.

“Cái gì?”.

Bọn họ lại ngạc nhiên.

“Anh Lang Gia, cứ tính theo độ tuổi đi. Tuổi của tôi nhỏ nhất, làm sao xưng là đại ca được?”.

Lâm Chính cười đáp.

Bọn họ lại khuyên nhủ vài câu, nhưng Lâm Chính vẫn kiên trì dùng quy tắc thế tục xếp vai vế.

Trong lúc bất đắc dĩ, Lang Gia đành đồng ý.

“Chúc mừng Lâm Chính! Anh Lang Gia!”.

Cầm Kiếm Nữ mỉm cười, tiến tới nói.

“Ha ha ha, em gái khách sáo rồi! Sau này là người một nhà rồi!”.

Lang Gia cười lớn.

“Người một nhà? Ai là người một nhà với anh?”.

Thương Lan Phúc lại bất mãn, không nhịn được lên tiếng.

Lang Gia nhíu mày, liếc nhìn Thương Lan Phúc, không khỏi lên tiếng: “Sao người này đi theo bên cạnh cậu vậy? Tôi nhớ cậu ta là con trai của Thương Lan Võ Thần nhỉ?”.

“Anh ta là đồ đệ của tôi”.

Lâm Chính mỉm cười, sau đó nói: “A Phúc, không được vô lễ, những người này đều là sư bá của anh, anh không chào sư bá hay sao?”.

Nghe vậy, đám người Lang Gia, Huyền Thông đều vui vẻ.

“Ha ha ha, hóa ra con trai của Thương Lan Võ Thần lại là đồ đệ của chúng ta!”.

“Không tệ không tệ!”.

“Khốn nạn! Tôi chỉ bái anh Lâm làm sư phụ, các người là cái thá gì? Tôi không phải đồ đệ của các người!”.

Thương Lan Phúc tức giận.

Nhưng Lang Gia lại không quan tâm, cười híp mắt: “Thương Lan Phúc, cậu không muốn học võ kỹ của Thái Thiên Võ Thần sao?”.

Vừa nghe tới đó, Thương Lan Phúc hơi căng thẳng, mắt mở to.

“Anh… Anh nói gì?”.

“Mấy người chúng tôi đều là đệ tử thân truyền của Thái Thiên Võ Thần. Mặc dù Thái Thiên Võ Thần không truyền dạy tuyệt học đời này cho chúng tôi, nhưng chúng tôi đều nắm phần lớn võ kỹ của Thái Thiên Võ Thần. Nếu cậu có thể đồng thời học được tuyệt học của hai Võ Thần, tôi nghĩ cậu ở long mạch dưới lòng đất chắc chắn tiền đồ sẽ không thể lường trước”.

Lang Gia mỉm cười nói.

“Sư bá! Đại sư bá! Đồ đệ vô lễ, người đừng chấp nhặt với đồ đệ”.

Thương Lan Phúc vội hét lên, vô cùng sốt ruột.

Đùa gì chứ.

Mặc dù giữa Thất Đại Võ Thần không có thùa oán sâu nặng gì, nhưng luôn đề phòng lẫn nhau.

Muốn học tuyệt học giữa các Võ Thần, nếu không ai dạy thì sẽ không thể nắm được.

Trừ khi thiên phú đáng sợ đến mức khiến người ta run rẩy.

Đương nhiên Thương Lan Phúc cũng muốn thay đổi vận mệnh.

Tuy anh ta được Lâm Chính chỉ điểm, Thương Lan Kiếm Quyết gần đạt tới hoàn mỹ, nhưng cũng chỉ giới hạn ở Thương Lan Kiếm Quyết.

Nhưng nếu có thể nắm được võ kỹ của Thái Thiên Võ Thần, anh ta sẽ là người đứng đầu trong phủ Thương Lan chỉ sau Thương Lan Võ Thần.

“Cậu đúng là biết điều!”.

Lang Gia lắc đầu cười, sau đó lấy một cuốn bí kíp ra đưa tới.

“Học cái này trước, đợi học xong thì hãy tìm tôi”.

Thương Lan Phúc thấy vậy vội vàng nhận lấy, mở ra xem một lượt, sau đó chắp tay nói: “Cảm ơn đại sư bá!”.

“Được rồi! Đều là chuyện nhỏ”.

Lang Gia phất tay.

“Lâm Chính, bây giờ chúng ta nên suy nghĩ tiếp theo nên đi thế nào rồi”.

Lang Gia quay sang nhìn cửa thông đến tầng ba, nhỏ giọng nói: “Diệp Viêm ngang ngược cuồng vọng, ép mọi người mở đường cho hắn, tôi nghĩ bên phía bàn cờ máu đã chảy thành sông, chúng ta có cần lên liều mạng đấu với hắn một trận không?”.

Dứt lời, mọi người đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt nóng rực.

“E rằng không được”.

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi vì cứu người mà khí tức tiêu hao không ít. Diệp Viêm thực lực mạnh, muốn giết hắn không phải chuyện dễ, một khi ra tay, kết quả tốt nhất là hai bên đều thương vong. Nếu người này không địch lại, nhất định sẽ chạy trốn! Nếu để hắn chạy mất, lần sau muốn giết hắn sẽ càng khó”.

“Thế à… Chúng ta chỉ có thể rút lui về Long Cung rồi”.

Lang Gia không cam tâm, nhưng cũng không làm gì được.

“Rút? Cũng không cần rút”.

Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Anh Lang Gia, mọi người có thể sử dụng võ kỹ mà Thái Thiên Võ Thần truyền dạy cho mọi người cho tôi xem không?”.

“Sử dụng võ kỹ cho cậu xem?”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không rõ anh định làm gì.

“Anh Lang Gia, không còn nhiều thời gian nữa, anh nhanh nhanh đi!”.

Lâm Chính cũng không giải thích, khoanh chân ngồi xuống, vừa điều tức vừa quan sát Lang Gia.

“Vậy được, nếu muốn xem chiêu pháp của chúng tôi thì tôi sẽ sử dụng một lần, cậu phải nhìn cho kỹ”.

Lang Gia rút đao kiếm ra, lùi sang một bên.

Sau đó một tiếng soạt vang lên, sức mạnh phi thăng dâng tràn.

Không thể không nói, Lang Gia là cao thủ số một dưới trướng Thái Thiên Võ Thần, từng chiêu thức bá đạo dữ dội, uy lực chấn động trời xanh.

Đao giống như sấm chớp, kiếm giống như du long.

Sức mạnh phi thăng càng dày dặn vô cùng.

Nếu không phải đụng phải yêu nghiệt như Diệp Viêm, e là chín người họ sẽ hoành hành ở Long Cung không có trở ngại, không ai địch lại!

Cứ vậy qua một hồi, Lang Gia mới dừng lại, thở phào một hơi.

“Cậu nhìn rõ rồi chứ?”.

Lang Gia lên tiếng hỏi.

“Không tồi!”.

Lâm Chính gật đầu, nhắm mắt suy nghĩ.

Lang Gia không hiểu ra sao, nhìn về phía những người khác.

“Rốt cuộc cậu ấy đang làm gì vậy?”.

“Không rõ”.

“Mọi người đừng hỏi nhiều, đừng quấy rầy sư phụ!”.

Lúc này, Thương Lan Phúc đột nhiên lên tiếng.

“Cậu Thương Lan biết được gì sao?”.

Cầm Kiếm Nữ tò mò hỏi.

“Thiên phú của sư phụ e là không thua kém gì Diệp Viêm, mọi người đừng hỏi nữa, lát nữa sẽ biết thôi”.

Thương Lan Phúc nói, nhưng mắt cũng lóe lên sự ngạc nhiên.

Qua khoảng nửa tiếng, Lâm Chính mở mắt ra.

“Anh Lang Gia, trong chiêu thức vừa rồi của anh có bảy chỗ sơ hở, hai chỗ không đủ… Tôi nghĩ anh phải cải thiện một chút, nếu không, chiêu pháp của anh khó mà đối phó với Diệp Viêm”.

“Cậu nói gì?”.

Lang Gia kinh ngạc không thôi.

Đám người Huyền Thông cũng không hiểu ra sao.

“Cậu chắc là mình không lầm chứ? Anh Lang Gia là người có thiên phú mạnh nhất, võ kỹ tốt nhất dưới trướng Võ Thần đại nhân, chiêu pháp của anh ấy… sao lại có nhiều chỗ sơ hở và chưa đủ như vậy?”.

Huyền Thông cười gượng, nói.

“Tôi nói có thì chắc chắn là có, các anh không tin sao?”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, giọng nói cực kỳ kiên định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK