Bọn họ trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó.
Không ai ngờ Thương Lan Võ Thần lại ra đòn sát thủ.
Lúc này Thương Lan Phúc đã không thành hình người, trên người không còn chỗ nào lành lặn, cả người như sắp nát tan.
Nhưng anh ta vẫn còn thở.
Anh ta vẫn muốn động đậy, nhưng lúc này anh ta giống như lợn bị trói, không làm được gì cả.
“Vẫn chưa chết à?”.
“Cũng có nghị lực đấy!”.
Thương Lan Võ Thần nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc một cách lạnh lẽo, nói: “Thân là con trai ta mà đại nghịch bất đạo, mưu đồ giết bố! Tội đáng chết thế nào?”.
“Ta muốn giết con, nhưng ta thấy con không có chút hối lỗi nào, cứ giết chết con như vậy thì không giải được nỗi hận của ta!”.
“Người đâu!”.
“Có!”.
Vài người của phủ Thương Lan bước nhanh tới trước.
“Đưa đứa con bất hiếu này về nhốt vào tử lao, dùng thuốc kéo dài tính mạng, khi nào nó hối lỗi thì tiễn nó lên đường. Nếu ngày nào nó không hối hận thì để nó nếm mùi đau khổ”.
Thương Lan Võ Thần quát lên.
Người của phủ Thương Lan đều biến sắc, đưa mắt nhìn nhau.
Nếu giết chết Thương Lan Phúc thì cũng hiểu được, dù sao Thương Lan Phúc muốn khiêu chiến với Thương Lan Võ Thần.
Không ngờ Thương Lan Võ Thần lại giày vò Thương Lan Phúc như vậy?
Mặc dù Thương Lan Phúc là con riêng, nhưng dù gì cũng là con trai!
Thương Lan Võ Thần tàn nhẫn vô tình như vậy sao?
“Không nghe lời tôi sao?”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng quát.
“Vâng… Đại nhân…”.
Bọn họ run rẩy, không dám do dự, lập tức đi tới châm vài kim lên người Thương Lan Phúc, sau đó khiêng cơ thể đầm đìa máu của anh ta rời đi.
Đám người Lang Gia siết chặt nắm đấm, nghiến răng.
Cầm Kiếm Nữ há hốc miệng, vừa đau khổ vừa bất đắc dĩ.
Nếu Lâm Chính ở đây thì tốt rồi!
Cô ta nhắm hai mắt, cúi đầu suy tư.
“Cô muốn giúp cậu ta sao?".
Thái Thiên Võ Thần nhìn sang Cầm Kiếm Nữ, mặt không cảm xúc hỏi.
“Chuyện này không liên quan gì đến Võ Thần đại nhân nhỉ?”.
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng nói.
“To gan!”.
“Ngông cuồng!”.
Người bên phía Thái Thiên Võ Thần đều nổi giận, ai nấy giải phóng khí thế đánh về phía Cầm Kiếm Nữ.
Nhóm Lang Gia, Huyền Thông vẻ mặt nghiêm túc, lập tức muốn đứng ra giải vây.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.
“Thái Thiên Võ Thần đại nhân, ông là một trong Thất Võ Thần, sao lại ức hiếp một cô gái yếu đuối trước mặt mọi người như vậy? Không sợ người đời chê cười ông sao?”.
Nghe câu nói đó, đường nhìn của tất cả mọi người đều dồn về phía đó.
Một bóng người xinh đẹp diễm lệ đi ra khỏi Long Cung.
Đó là Mị Mộng!
“Là cô chủ!”.
“Trời ạ, cô chủ cũng ra ngoài rồi, cô chủ lại không sao!”.
“Tổ tông bảo hộ! Tổ tông hiển linh rồi!”.
Người của thế gia Huyết Đao kích động nước mắt lưng tròng, đồng loạt vây lại.
Mị Mộng mỉm cười đi tới.
Đám người Lang Gia rất nghi hoặc, Mị Mộng và bọn họ đã tách nhau từ lâu, sao bây giờ mới ra ngoài?
“Mị Mộng, cháu cũng đến tầng tám rồi sao?”.
Một trưởng bối của thế gia Huyết Đao vội hỏi.
“Đương nhiên!”.
Mị Mộng do dự một lúc, mỉm cười đáp.
“Tốt quá rồi!”.
“Xem ra thế gia Huyết Đao chúng ta sắp quật khởi rồi!”.
Mọi người vô cùng phấn chấn.
Nhưng Thái Thiên Võ Thần hừ một tiếng, đại thế bao trùm.
“Nhóc con thật to gan, dám bất kính với bản tôn? Không sợ bản tôn diệt thế gia Huyết Đao các người sao?”.
Ông ta nói xong, sát cơ sôi trào.
Người của thế gia Huyết Đao vội vàng quay sang nhìn trừng trừng Thái Thiên Võ Thần, vô cùng cảnh giác.
Mị Mộng lại bật cười, vội vàng tiến tới khom lưng.
“Thái Thiên tiền bối đại nhân đại lượng, sao lại chấp nhặt một đứa nhóc con như tôi? Lúc nãy không phải là bất kính với tiền bối, chỉ là cô Cầm Kiếm nhiều lần trợ giúp tôi ở Long Cung, thấy tính tình cô ấy thẳng thắng mạo phạm đến tiền bối, cho nên tôi mới không nhịn được lên tiếng giải vây! Mị Mộng xin lỗi tiền bối!”.
“Vậy là cô định dùng tài ăn nói của mình để giải quyết chuyện cô ta bất kính với bản tôn?”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
Mị Mộng nhíu mày, suy nghĩ nên trả lời thế nào.
Đúng lúc đó, một giọng nói bình tĩnh vang lên.
“Nếu Thái Thiên đại nhân cảm thấy con bé không đủ tư cách để xin lỗi, vậy bà già tôi xin lỗi ông chắc là được chứ?”.
Lời nói này vừa vang lên, một nhóm người mang theo Huyết Đao xông vào Long Cung.
Ở chính giữa bọn họ nâng theo một chiếc kiệu gỗ, trên kiệu gỗ là một bà lão tóc bạc phơ.
“Bà nội!”.
Mị Mộng vội vàng hét lên.
“Bái kiến lão tổ!”.
Người của thế gia Huyết Đao đều quỳ xuống.
Mọi người ngạc nhiên.
Bà tổ Huyết Đao cũng đến đây rồi!