Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi ánh nhìn đều hướng về phía cánh cửa.

Chỉ thấy Lâm Chính dẫn Lương Tiểu Điệp và Lương Huyền Mi bước vào.

Tên đàn em nhìn thấy thì ngạc nhiên nói: “Đại ca, quả nhiên con bé đó đến rồi này”.

“Còn một đứa nữa! Ôi đệch, Đại ca ơi, đứa này còn xinh nữa cơ”.

“Ha ha, mua một tặng một”.

“Tối nay sung sướng rồi”.

Đám đàn em mừng rỡ không thôi, mắt ai nấy cũng sáng rực, tham làm nhìn chằm chằm Lương Huyền Mi và Lương Tiểu Điệp.

Người đàn ông xăm hình cũng nở nụ cười, híp mắt nói: “Lần này xem như có thể báo cáo nhiệm vụ cho cậu chủ đó rồi, bắt chúng”.

“Vâng!”

Đám đàn em lập tức bước đến.

“Một đám côn đồ không biết sống chết”.

Lương Huyền Mi lớn tiếng mắng, sau đó thẳng thừng ra tay, ba cú đấm, hai cú đánh đã hạ gục đám đàn em.

Người đàn ông xăm hình ngơ ngác.

Đám sinh viên cũng vô cùng ngạc nhiên.

“Hình như người này là chị gái của Tiểu Điệp nhỉ?”

“Trời ạ, chị của Tiểu Điệp lợi hại thế?”

“Mạnh mẽ quá…”

Đám sinh viên kinh ngạc thốt lên, nhất là các nữ sinh, hai mắt sáng rực, ngưỡng mộ nhìn Lương Huyền Mi.

“Mẹ nó, mày muốn chết hả?”

Người đàn ông xăm hình hoàn hồn, rút súng lục trên người ra nhắm vào Lương Huyền Mi, thấp giọng nói: “Quỳ xuống hết cho tao”.

Thấy thế Lương Huyền Mi dừng lại, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi gì.

“Súng?”

Lâm Chính nhìn người đàn ông xăm hình, chỉ là liếc nhìn khẩu súng lục đó, sau đó nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Điệp, người này đánh em à?”

“Đúng thế… anh ơi…”

Lương Tiểu Điệp cẩn thận gật đầu, nhìn thấy súng vẫn cảm thấy hơi sợ.

“Mẹ kiếp, mày bị điếc à? Ông đây bảo mày quỳ xuống? Có tin tao bắn một phát là đầu mày nổ tung không hả?”

Người đàn ông xăm hình tức giận hét lên.

Thấy dáng vẻ bình tĩnh của mấy người này, gã cảm thấy không vui.

Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Nếu anh muốn một phát bắn nổ đầu tôi thì tôi sẽ cho anh cơ hội này, xem thử anh có thể làm được không”.

“Mày nói gì? Mày… mày nghĩ tao không dám nổ súng à? Mày muốn chết…”

Người đàn ông xăm hình nghiến răng bóp cò.

Pằng!

Họng súng bắn ra lửa, một viên đạn bay ra.

“A!”

Các sinh viên hoảng sợ la hét.

Lương Tiểu Điệp sợ hãi dựa vào Lâm Chính, tay quấn lấy cánh tay anh.

Nhưng ngay khi viên đạn đến gần, một bàn tay bỗng vươn ra túm lấy.

Đó là cánh tay Lương Huyền Mi.

“Cái gì?”

Người đàn ông xăm hình run lên.

Chỉ thấy Lương Huyền Mi quay lưng lại với gã, sau đó chậm rãi xoay người lại, giơ bàn tay đang nắm chặt đó lên, năm ngón mở ra.

Lạch cạch!

Một viên đạn còn bốc khói rơi xuống.

Phòng VIP lập tức lặng yên như tờ.

Tay không bắt lấy đạn?

Trong thế giới võ thuật này không có chuyện gì khó, tốc độ của viên đạn đã có thể bị người ta dễ dàng bắt được bằng mắt thường.

Nhưng trong thế giới của người bình thường lại là bản lĩnh thần tiên, cực kỳ chấn động.

Lương Huyền Mi vốn là thiên tài của đảo Vong Ưu, mấy năm nay cũng luôn sử dụng thuốc Lâm Chính đưa cho, sức mạnh của cô ta đã được cải thiện một cách nhảy vọt, cả Yên Kinh không có ai là đối thủ của cô ta, trước đó xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Hàn, nếu không phải vì cân nhắc đến việc cô ta sẽ có xung đột với Hàn Lạc, nhà họ Lương không cho phép cô ta ra tay tàn ác thì người nhà họ Lương cũng không đến nỗi chịu tổn thất lớn như vậy.

Lương Huyền Mi lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông xăm hình, từng bước đi về phía gã.

Người đàn ông xăm hình hoảng sợ, tay cầm súng run rẩy nhưng vẫn cắn răng lại bắn thêm vài phát súng.

Đoàng đoàng đoàng…

Họng súng bắn ra tia lửa.

Nhưng cánh tay Lương Huyền Mi cứ vung lên nhanh như chớp, bắt lấy hết những viên đạn.

Người đàn ông xăm hình ngồi phịch xuống đất, khiếp sợ gần như cả người suy sụp.

Bốp!

Lương Huyền Mi tát gã một bạt tai khiến người đàn ông xăm hình rơi mất ba cái răng.

“Huyền Mi, em chưa ăn cơm à?”

Lâm Chính nói.

Nghe thế Lương Huyền Mi lại đánh mạnh thêm vài cái.

Người đàn ông xăm hình bị đánh đến mức mặt sưng thành đầu heo, một hàm răng cũng đã rơi gần hết.

Thấy thế các sinh viên đều cảm thấy hả giận.

“Được rồi, cũng được rồi đấy”.

Lâm Chính bước đến, cầm lấy khẩu súng của người đàn ông xăm hình, nhắm vào đầu người đàn ông xăm hình.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều chết lặng.

“Anh ơi, anh… anh muốn giết người này sao?”

Lương Tiểu Điệp run rẩy hỏi.

“Động vào người nhà tôi thì đều là tội chết”.

Mặt Lâm Chính không cảm xúc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK