Mái tóc của Tô Nhu ở trong chăn đã trở nên trắng như cước, không những vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng trắng như tờ giấy, trắng đến mức gần như trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu và gân xanh trên mặt cô.
Lâm Chính trợn trừng hai mắt.
Cung Hỉ Vân run lẩy bẩy, sợ đến mức không đứng lên nổi.
Tô Nhu hoàn hồn lại, quay phắt người đi, không dám đối mặt với Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại chộp lấy tay cô, muốn bắt mạch cho cô.
“Ui…”
Tô Nhu kêu lên đau đớn.
Lâm Chính vội vàng nhìn về phía cổ tay cô, phát hiện chỗ đó đỏ ửng lên, có chút biến dạng.
“Chuyện này là sao vậy? Cô Tô, tay cô bị thương lúc nào thế?”, Cung Hỉ Vân sợ sệt nói.
“Các cô không cần quan tâm những chuyện này, Lâm Chính, anh ra ngoài đi, tất cả ra ngoài đi!”.
Tô Nhu giằng tay ra, yếu ớt nói.
“Đây là em nắn”.
Lâm Chính nhìn tay Tô Nhu, sau đó ngón tay nhanh chóng đè lên cổ tay cô.
“Lâm Chính!”.
“Nằm yên!”.
Lâm Chính gần như là tức giận gầm lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Câu quát của anh khiến Tô Nhu chấn động.
Toàn thân Tô Nhu run rẩy, cô không nhìn thấy Lâm Chính lúc này hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn cổ tay Tô Nhu, yên lặng bắt mạch cho cô.
Mấy giây sau, sắc mặt Lâm Chính bỗng trở nên trắng bệch, lùi lại phía sau, suýt nữa thì không đứng vững.
"Chủ tịch Lâm... Cậu Lâm...", Cung Hỉ Vân vội kêu lên, suýt nữa thì gọi nhầm.
Lâm Chính mở to hai mắt, nhìn Tô Nhu với vẻ khó tin, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Em... em trúng độc sao?".
Tô Nhu ngoảnh sang nhìn.
"Tiểu Nhu, em trúng độc gì vậy? Đây... đây là độc gì?", Lâm Chính cuống quýt hỏi.
Anh chưa bao giờ gặp loại độc nào quái dị như vậy...
"Lâm Chính, chuyện này không liên quan đến anh, trước đó em đã gọi điện thoại, bảo thư ký Tiểu Tây chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty, rồi anh ký tên vào là được. Từ nay trở đi, công ty Quốc tế Duyệt Nhan là của một mình anh", Tô Nhu nhỏ giọng nói.
Cung Hỉ Vân nghe thấy thế, lập tức hiểu ý của Tô Nhu.
Hóa ra cô gọi Lâm Chính đến là để dặn dò việc hậu sự...
"Em... lấy độc này ở đâu ra?".
Lâm Chính hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc, lạnh lùng hỏi.
Tô Nhu không nói gì.
"Em có biết loại độc hiện giờ trên người em rất không bình thường không? Em mà không nói là sẽ mất mạng đấy! Đến lúc đó dù là anh cũng không cứu nổi em!", Lâm Chính trừng mắt nói.
"Chuyện này liên quan gì đến anh? Em đã nói rồi, anh cứ làm theo lời em nói đi! Những chuyện khác đừng hỏi! Số tài sản hiện giờ của công ty Quốc tế Duyệt Nhan đủ để anh sống nửa đời còn lại rồi".
"Vậy là em nhất quyết không chịu nói?".
"Lâm Chính, anh đừng hỏi nữa, coi như em xin anh đấy!", Tô Nhu đau khổ nói.
"Được, nếu em không nói, thì đừng trách anh".
Lâm Chính hít sâu một hơi, rồi quay sang nhìn Cung Hỉ Vân: "Mấy ngày nay cô vẫn luôn ở bên cạnh Tô Nhu chứ?".
Cả người Cung Hỉ Vân run rẩy, lập tức quỳ xuống đất, nói: "Cậu Lâm, tôi xin lỗi, là do tôi thất trách, tất cả là lỗi của tôi! Tôi xin lỗi..."
Mắt Tô Nhu vẫn chưa khỏi hẳn, nên không nhìn thấy Cung Hỉ Vân đang quỳ dưới đất, nhưng vẫn nghe rõ không sót một lời.
"Cô Cung, cô không cần xin lỗi Lâm Chính, chuyện này không liên quan đến cô. Phía Chủ tịch Lâm, tôi sẽ giải thích với anh ấy", Tô Nhu vội nói.
"Em giải thích với anh ấy thì có ích gì chứ? Chủ tịch Lâm bảo cô ta trông chừng em, kết quả em lại trúng loại độc kỳ lạ, nguy trong sớm tối. Đây là sự thất trách của cô ta! Chắc chắn Chủ tịch Lâm sẽ giết cô ta", Lâm Chính mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng nói.
Cung Hỉ Vân nghe thấy thế thì gần như là hét lên: "Đừng mà cậu Lâm, cầu xin cậu hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa đi cậu Lâm, tôi xin cậu đấy, tôi không muốn chết..."
Cô ta khóc nấc lên, sợ hãi cực độ.
Tô Nhu không biết rằng những lời Lâm Chính nói chính là ý của Chủ tịch Lâm.
Lâm Chính làm ngơ trước lời van xin của Cung Hỉ Vân.
Tô Nhu không ngồi yên được nữa, cô giơ tay lên với với, nhưng không nhìn thấy Cung Hỉ Vân ở đâu, chỉ cuống quýt nói: "Cô Cung, cô đừng như vậy mà, tôi đã nói rồi, chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, không liên quan gì đến cô, cô đừng tự trách".
"Cô Tô, cô nói cũng vô ích thôi, chắc chắn Chủ tịch Lâm sẽ nổi giận! Chắc chắn cậu ấy sẽ giết tôi! Cậu ấy nói được làm được! Cô mà xảy ra chuyện thì tôi sẽ phải chôn cùng cô!", Cung Hỉ Vân vừa khóc vừa nói.
"Không đâu, Chủ tịch Lâm đâu phải người không biết lý lẽ như vậy chứ?".
"Không, cô Tô, cô không hiểu Chủ tịch Lâm đâu! Cậu ấy bảo tôi trông chừng cô, không để cô làm chuyện dại dột. Cậu ấy nói nếu cô xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ phải chết cùng. Cô Tô, cô uống thuốc độc cũng là hại tôi rồi. Tôi cũng phải chết theo cô, hu hu hu...", Cung Hỉ Vân khóc nức nở.
Chắc hẳn lúc này, người oan uổng nhất chính là cô ta.
"Sao lại như vậy được...", khuôn mặt Tô Nhu có chút căng thẳng, mười ngón tay lại xoắn vào nhau.
"Tiểu Nhu, nếu em nói hết mọi chuyện ra, nói cho anh biết loại thuốc độc trên người em là gì, thì anh sẽ nói rõ ràng với Chủ tịch Lâm, chắc chắn anh ấy sẽ không truy cứu trách nhiệm của Cung Hỉ Vân. Nhưng nếu em cố chấp không nói, thì chắc chắn Cung Hỉ Vân sẽ phải chết. Cung Hỉ Vân ở bên em, chăm sóc em, mà em đối xử với cô ta như vậy sao? Em muốn lấy oán báo ơn sao?", Lâm Chính đanh mắt nhìn Tô Nhu, lạnh lùng nói.
Đôi môi Tô Nhu không còn chút máu nào, cô ngập ngừng một lát, rồi nhỏ giọng nói: "Em... em không có ý đó..."
"Vậy thì xin cô hãy mở lòng từ bi, nói rõ sự thật ra đi", Cung Hỉ Vân vừa khóc vừa nói.
Tô Nhu mím môi cúi đầu, đau khổ nói: "Thuốc độc này... tôi mới uống xong..."
"Ai đưa cho em?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Mẹ em... Trương Tinh Vũ!".
"Gì cơ?".
Lâm Chính mắt chữ A mồm chữ O.
"Trương.. Trương Tinh Vũ?".
"Không thể nào! Bà ta là mẹ cô mà! Sao bà ta lại muốn đầu độc cô chứ?", Cung Hỉ Vân kêu lên thất thanh.
"Đương nhiên không phải là mẹ tôi muốn đầu độc tôi, bà ấy đưa cho tôi là muốn tôi lén lút cho Chủ tịch Lâm uống", Tô Nhu ngẩng đầu lên, đôi mắt bị băng kín nhìn hai người bọn họ.
Cung Hỉ Vân ngẩn người.
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, siết chặt nắm tay.
"Mấy ngày trước, bố mẹ nhận được một lời đe dọa đến tính mạng. Có người gửi cho bọn họ một cái bọc, trong bọc đó có một ngón tay và một viên thuốc độc đặc chế. Người gửi cái bọc này yêu cầu mẹ gửi thuốc cho em, để em đầu độc Chủ tịch Lâm. Em không thể không làm, bởi vì ngón tay trong cái bọc này... là của ông ngoại em", Tô Nhu run giọng nói.
"Trương Trung Hoa?".
"Người gửi cái bọc nói, nếu em không thể khiến Chủ tịch Lâm uống viên thuốc độc này, thì cả nhà ông ngoại em, và bố mẹ em đều phải chết. Nhưng... Chủ tịch Lâm có ơn với em, em không thể làm chuyện vong ơn bội nghĩa như vậy được, thế nên em chỉ có thể chết, chỉ có em chết mới thôi!”.
Tô Nhu khóc nức nở, cả người nằm sấp xuống giường đầy tuyệt vọng. Cô khóc ra cả máu, băng vải quấn quanh mắt cũng lập tức bị nhuộm đỏ…
Lâm Chính nghe thấy thế thì lửa hận ngút trời.