“Bố, bố đang nói gì vậy?”, anh cả Trương Tùng Hồng là người đầu tiên không nhẫn nhịn được, vội vàng ngăn ông cụ Trương đang kích động.
“Bố, bố hồ đồ rồi à? Lời như vậy mà bố cũng dám nói? Bố muốn hại chết nhà họ Trương chúng ta sao?”, anh hai Trương Hoa Ca cũng tức giận nói.
“Mau đưa mẹ ra đây, bố điên rồi, hãy gọi mẹ ra đây, để mẹ khuyên bố!”.
Trương Tinh Vũ bất chấp tất cả, hét lớn.
Hiện trường toàn là tiếng la hét.
“Tôi không điên! Tôi cũng không hồ đồ! Tránh ra hết cho tôi!”, ông cụ Trương tức giận nói.
“Bố, chẳng lẽ bố thật sự muốn chúng ta liều mạng với nhà họ Lôi sao?”, Trương Hoa Ca khóc lóc hỏi.
“Các người sợ cái gì? Bố không trách con là vì con cũng có suy nghĩ của mình, nhưng bố thì khác! Bố là gia chủ của nhà họ Trương, nếu ngay cả người nhà cũng không bảo vệ được, bố còn tư cách gì làm gia chủ nhà họ Trương?”, ông cụ Trương nghiến răng nghiến lợi.
“Bố...”.
“Gia chủ!”.
“Ông nội...”.
Tất cả người nhà họ Trương đều tuyệt vọng.
Tính cách của ông cụ rất quật cường, bất cứ ai cũng thay đổi không được...
“Ông ngoại, chuyện này để cháu tự xử lý, ông không cần phải ra mặt vì cháu!”.
Lâm Chính hơi băn khoăn, không nhịn được lên tiếng.
Cả nhà họ Trương cũng chỉ có ông cụ Trương là thẳng tính.
“Cháu nói gì vậy? Cháu là cháu ngoại ông, ông là chủ nhà họ Trương. Cháu bị ức hiếp ở nhà ông, nếu ông không ra mặt vì cháu thì chẳng phải mặt mũi ông mất hết luôn sao?”, ông cụ không vui nói.
Lâm Chính dở khóc dở cười.
Lôi Bằng thì đã triệt để nổi giận.
“Được! Trương Trung Hoa, nếu ông đã trở mặt với tôi vì kẻ vô dụng này thì được, chúng ta chơi một trận ra trò đi!”, Lôi Bằng lạnh lùng nói, phất tay: “Đi, gọi điện thoại cho bố tôi, nói con trai ông ấy bị người nhà họ Trương bắt nạt!”.
“Vâng, cậu chủ!”, người bên cạnh lập tức lấy điện thoại ra.
“Hả?”.
Người nhà họ Trương sợ đến mức không còn chút sắc máu, ai nấy đều run rẩy.
“Cậu Lôi! Cậu Lôi! Đừng! Đừng như vậy!”, Trương Tinh Vũ vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Cậu Lôi, đây chỉ là hiểu lầm, cần gì phải làm lớn chuyện như vậy? Tiểu Mạn, cháu mau khuyên cậu Lôi đi!”.
“Khuyên? Cháu làm sao khuyên? Bây giờ không phải anh Lôi không cho mọi người cơ hội, mà là tên Lâm Chính kia quá cố chấp, không chịu nhượng bộ! Mọi người thay vì cầu xin anh Lôi, chi bằng khuyên nhủ tên vô dụng đó đi. Nếu anh ta chịu làm theo lời anh Lôi nói, nể mặt anh Lôi thì sao chuyện lại đến mức này?”, Uông Hiểu Mạn cười nhạt.
“Lâm Chính, cậu hãy mau quỳ xuống xin lỗi cậu Lôi!”.
“Đúng vậy, Lâm Chính, cậu mau quỳ xuống đi!”.
“Đừng hại nhà họ Trương chúng tôi có được không?”.
“Lâm Chính, cậu mà không quỳ, chúng tôi chỉ đành dùng thủ đoạn cưỡng chế!”.
“Mau quỳ xuống!”.
Người nhà họ Trương không làm gì được ông cụ Trương, chỉ đành gây áp lực cho Lâm Chính.
Lâm Chính hừ lạnh: “Bảo tôi quỳ? E rằng các người không có tư cách đó!”.
“Cậu nói gì? Thằng tạp chủng! Cậu muốn tạo phản sao? Mau quỳ xuống cho tôi!”, Trương Tinh Vũ tức giận giậm chân, chỉ vào mũi Lâm Chính gào lên.
Lâm Chính trừng bà ta, Trương Tinh Vũ lập tức nuốt xuống những lời độc ác còn lại.
“Cậu Lôi, cậu không cần ra tay. Chuyện này nhà họ Trương chúng tôi sẽ cho cậu lời giải thích”, Trương Tùng Hồng nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Lâm Chính, cậu không quỳ thật sao?”.
“Tôi đã nói rồi, anh ta không xứng!”, Lâm Chính nói.
“Được! Nếu đã như vậy thì đừng trách chúng tôi dùng thủ đoạn cưỡng chế! Ra tay!”, Trương Tùng Hồng quát lên, không nhiều lời với Lâm Chính nữa.
Người nhà họ Trương lập tức đi về phía Lâm Chính.
“Để tôi xem ai dám!”, ông cụ quát lớn.
Người nhà họ Trương dừng bước, do dự.
“Bố!”, Trương Tùng Hồng sốt sắng nhìn ông ấy.
“Để lấy lòng người ngoài, con lại bán đứng cả người nhà! Con có còn là người không?”, ông cụ Trương tức giận mắng.
“Bố, con cũng chỉ muốn tốt cho nhà họ Trương!”.
“Bớt nói nhiều, cút đi cho bố!”, ông cụ quát lên.
Bọn họ vô cùng rối rắm, Trương Tùng Hồng nghiến chặt răng.
Đúng lúc này, một giọng quát vang lên từ trong phòng.
“Tất cả nghe đây, lập tức làm theo lời Tùng Hồng nói!”.
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, nhìn sang người lên tiếng, lúc này mới nhìn thấy bà cụ ngồi xe lăn đang được đẩy vào phòng khách.
“Bà nội?”.
“Mẹ?”.
Tiếng hô kinh ngạc không ngừng vang lên.
“Mẹ, mẹ đến rồi! Mẹ khuyên bố đi, ông ấy đang làm gì không biết”, Trương Tinh Vũ nhào đến chỗ bà cụ Trương, sốt ruột hô lên.
“Mẹ biết rồi. Con yên tâm, mẹ sẽ không để mặc cho ông già hồ đồ này hủy hoại nhà họ Trương đâu!”, bà cụ Trương nói.
“Bà định làm gì? Không phải bà đã nói sẽ không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Trương nữa sao?”, ông cụ Trương phẫn nộ chất vấn.
“Tôi mà không nhúng tay, nhà họ Trương sắp diệt vong rồi! Ông bảo bà già tôi phải trơ mắt nhìn nhà họ Trương bị hủy hoại sao?”, bà cụ Trương lạnh lùng nói.
“Bà… Bà định làm gì?”, ông cụ Trương tức giận hỏi.
Bà cụ Trương không trả lời ông ấy, chỉ nói với Trương Tùng Hồng: “Tùng Hồng, con còn không ra tay?”.
“Vâng thưa mẹ”, Trương Tùng Hồng lập tức sai thuộc hạ định ấn Lâm Chính xuống.
Tình hình đã không thể kiểm soát.
Nhưng người nhà họ Trương vừa mới đến gần...
Rầm rầm!
Hai tiếng động nặng nề vang lên.
Hai người nhà họ Trương đến gần Lâm Chính đều ôm bụng, ngã xụi lơ trên đất…