“Điên rồi! Thần Cung Thương điên thật rồi!”.
“Sau khi mở toàn bộ Bát Môn, thiên phú của hắn sẽ hoàn toàn mất hết! Dù có thắng trận đấu thì được gì?”.
“Cuộc thi này đã không còn người thắng tuyệt đối nữa rồi!”.
Nhiều đại năng ở đây liên tục lắc đầu, mắt lộ ra vẻ tiếc thương.
Thần Cung Thương là thiên tài xếp thứ sáu, nhưng thực lực và thiên phú chắc chắn phải hơn Nguyên Huyền Tâm xếp thứ năm nhiều, thậm chí có thể phân cao thấp với thiên tài hạng bốn Đãng Thiên Nhai!
Nếu không phải hắn quen biết Nguyên Huyền Tâm, vị trí thứ năm đã sớm thuộc về hắn.
Hắn cũng đang chuẩn bị trận chiến với Đãng Thiên Nhai.
Không ngờ cuộc thi này lại chôn vùi thiên kiêu một đời.
“Người ngoại vực kia đúng là đáng sợ!”.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ có một ngày, một người ngoại vực có thể thể hiện ra thực lực như vậy!”.
“Có lẽ vực Diệt Vong chúng ta đã lâu không tìm hiểu tình hình bên ngoài”.
“Nên phái người ra thế giới bên ngoài xem thế nào rồi”.
“Phải”.
Người ở đây đều mang tâm trạng phức tạp, hoặc chấn động, hoặc thương tiếc, hoặc cảm khái, hoặc sợ hãi.
Vô vàn ánh mắt tập trung lên người Thần Cung Thương.
Thế gia Thần Cung đã bật khóc, các lãnh đạo cấp cao ai cũng đấm ngực giậm chân.
“Thiên phú Thần Cung Thương bị hủy, con đường để thế gia Thần Cung chúng ta thăng cấp lên thế tộc siêu cấp bá chủ cũng hoàn toàn bị chặn rồi! E là thế gia Thần Cung không còn cơ hội nữa rồi!”.
“Ông tổ, vì sao ông không bảo vệ thiên tài trăm năm hiếm gặp của thế gia Thần Cung chúng ta?”.
“Hỏng rồi, hỏng cả rồi!”.
Một ông lão quỳ dưới đất, không ngừng dùng đấm vào mặt đất, đau khổ không thôi.
Nhưng tất cả mọi chuyện đều không thể cứu vãn được nữa.
Vèo!
Lúc này, một vật chất giống như sợi tơ màu vàng bay từ trên bầu trời xuống, chui vào bàn tay Thần Cung Thương một cách chính xác.
Trong nháy mắt, da dẻ toàn thân Thần Cung Thương tỏa ra màu vàng kim, cùng màu với đôi mắt hắn.
Tóc dài tung bay, áo choàng phất phơ, cả người đã thay đổi diện mạo.
Giờ phút này, hắn giống như thần tiên, bao la vô cùng tận, sâu không lường được, vô địch một đời.
Đám đông há hốc miệng nhìn Thần Cung Thương, trong mắt lộ ra vẻ kính nể.
Phù!
Thần Cung Thương thở ra một hơi, nâng mắt nhìn Lâm Chính.
“Bát Môn Toàn Khai, bây giờ anh hài lòng rồi chứ?”, Thần Cung Thương nói.
“Vậy mới có thể đấu với tôi một trận”, Lâm Chính gật đầu.
“Ha ha, anh đúng là ngông cuồng! Bát Môn Toàn Khai cũng chỉ có thể đấu với anh một trận? Chẳng lẽ thực lực của người ngoại vực như anh có thể áp đảo được tôi khi đã mở toàn bộ Bát Môn?”, Thần Cung Thương lạnh lùng cười.
“Bát Môn Toàn Khai chỉ là giải phóng toàn bộ sức mạnh của anh ra, không phải nâng anh lên đến vô hạn! Do đó, anh không phải vô địch, vì sao tôi không thể thắng anh?”.
“Ha! Vậy thì chờ xem!”.
Thần Cung Thương khẽ cười, đôi mắt tỏa ra ánh sáng vàng vô tận, sau đó giơ cao hai tay, một luồng sức mạnh dồi dào tỏa ra từ lòng bàn tay hắn.
Luồng sức mạnh đó giống như một đóa hoa khổng lồ, dần dần nở ra.
Sức mạnh trong hoa dồi dào đến mức khiến người ta ngạt thở.
Đám đông chỉ thấy tim mình như ngừng đập vào giờ phút này, hô hấp cũng ngưng trệ.
Gió trong sân đấu đã ngừng thổi, đá xao động theo gió cũng dừng lại.
Dường như thời gian đã ngưng đọng.
Con người cũng không động đậy.
Chỉ còn lại đóa hoa duy mỹ đang nở rộ.
“Đây là sức mạnh đất trời! Đây là sức mạnh đất trời thuần khiết nhất!”.
“Trời ạ, lúc này Thần Cung Thương đã mở toàn bộ Bát Môn, đã đạt tới cảnh giới bán bộ thần tiên rồi!”.
“Cái gì? Bán… Bán bộ thần tiên?”.
Mọi người kinh ngạc.
“Hôm nay may mắn được nhìn thấy bán bộ thần tiên, tôi chết cũng không còn gì hối tiếc!”.
“Không ngờ cuộc thi đấu y thuật đợt này lại có thể nhìn thấy sự tồn tại thông thiên như vậy! Cuộc thi lần này chắc chắn là cuộc thi tuyệt vời nhất trong lịch sử!”.
“Thần Cung Thương! Cậu ấy đã thiêu cháy bản thân để dâng hiến lên một cuộc thi đặc sắc nhất. Chỉ tiếc vị thiên kiêu này sẽ nở rộ như pháo hoa sau đó tan biến theo cuộc thi này!”.
“Thật đáng tiếc!”.
“Người ngoại vực đó chết trong tay Thần Cung Thương đang ở trạng thái như vậy thì chết cũng có ý nghĩa”.
Trời đất xoay vần, giống như vòng xoáy tràn về phía Thần Cung Thương.
Giờ phút này, sức mạnh của Thần Cung Thương đã đạt đến cực hạn!
Thần Cung Thương bình thản nhìn Lâm Chính, sâu trong đôi mắt ngập tràn sự ngạo nghễ.
Đây chính là sức mạnh của tôi!
Đây chính là toàn bộ thủ đoạn của tôi!
Người ngoại vực, nhìn thấy rồi chứ? Cuối cùng anh vẫn không phải là đối thủ của tôi!
Dù cho chiêu này sẽ tiêu hao tất cả thiên phú của tôi cũng không hối tiếc.
Thần Cung Thương này dù có chết cũng không để cho một kẻ ngoại vực sỉ nhục!
Thần Cung Thương hờ hững nhìn Lâm Chính, giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy mình là thần!
Một vị thần đang phán xử phàm nhân!
Giây lát sau, Lâm Chính đột nhiên vung tay lên, bày ra động tác quen thuộc.
Thần Cung Thương căng thẳng, không dám tin vào mắt mình.
Động tác đó của Lâm Chính chẳng khác nào Thần Cung Thương lúc này!