Chiêu thức gì mà thần kỳ vậy? Lâm Chính chưa từng thấy bao giờ. Anh vội vàng khởi động cơ thể võ thần.
Ầm! Tia sét phóng xuống cơ thể anh, cả cơ thể run bắn lên. Tia điện khiến cho cơ thể tê liệt, anh không thể điều động chân khí được nữa. Còn tiếp tục như thế này thì cơ thể võ thần sẽ không phát huy được tác dụng. Lâm Chính đanh mắt, bùng nổ chân khí.
Bùm! Sức công phá phóng ra từ thanh kiếm của anh.
Thanh kiếm gãy đôi. Hư ảnh cũng bị nổ tung. Lâm Chính mượn luồng sức mạnh lùi về phía sau để kéo dãn khoảng cách.
“Thần y Lâm”.
“Cậu không sao chứ?”
“Cậu vẫn ổn chứ”, mọi người tỏ ra lo lắng.
“Thần y Lâm”.
Cổ Linh vội vàng lao lên đỡ anh dậy. Cô ta khóc lóc: “Thần y Lâm, anh nên rời đi trước đi…”
“Giờ là lúc nào rồi mà cô còn nói thế. Giờ tôi có thể đi được sao?”, Lâm Chính nói.
“Nhưng…nếu cứ tiếp tục như thế này thì tôi sợ rằng…”
“Đừng lo lắng, vừa rồi chẳng qua là do tôi không liệu được chiêu thức của đối phương thôi. Tôi có thể đối phó được”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nhìn thanh kiếm trong tay và nói với người của sơn trang:"Ngại quá, tôi làm hỏng kiếm của anh rồi”.
“Không sao. Thần y Lâm chiến đấu vì sơn trang, một thanh kiếm có là gì chứ?”, người này vội trả lời.
“Thần y Lâm cần một thanh kiếm khác, người đâu mau mang Huyền Tinh Kiếm ra đây”, một ông cụ lên tiếng.
“Dạ”, một người của sơn trang lao đi.
Cổ Hạo định ngăn lại..
“Đừng hòng !", người của Kiếm Si lão tổ lập tức lao tới nhưng bà ta hét lớn: “Để họ đi”.
“Lão tổ”, mọi người quay qua nhìn.
“Đi lấy thì sơn trang sẽ cống nạp thêm một thanh bảo kiếm cho chúng ta thôi chứ có gì đâu”, Kiếm Si lão tổ mỉm cười.
Đám đông cũng cười theo. Rõ ràng họ cho rằng đối phương đã cùng đường rồi nên có lấy cái gì ra cũng vô ích.
Trước mặt lão tổ thì đối phương có khác gì chó mèo đâu.
Người của sơn trang nhanh chóng mang hộp kiếm tới. Chiếc hộp mở ra, bên trong phát ra ánh sáng lấp lánh. Một thanh kiếm trong suốt xuất hiện.
“Thanh Huyền Tinh Kiếm này được tạo ra ở nhiệt độ 3000 độ c ,chém kim loại không thành vấn đề, chỉ đáng tiếc là nó mới được tôi luyện ở nhiệt độ có 3000 độ, nếu được tôi luyện ở nhiệt độ cao hơn thì chắc chắn sẽ còn phát sáng hơn nữa”, ông cụ bên cạnh lên tiếng
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn cầm thanh kiếm lên. Một lúc sau anh mỉm cười: “Vậy thì, thanh kiếm này có thể chịu được nhiệt độ cao nhất là bao nhiêu”.
“Chắc 10000 độ…thực ra cao nhất là bao nhiêu chúng tôi cũng không biết”.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính gật đầu, vung thanh kiếm và nhìn Kiếm Si lão tổ: “Nào, chúng ta tiếp tục”.
“Không hiểu về kiếm thuật, cậu không đấu nổi tôi mà cũng đòi xứng với thanh kiếm này sao”, Kiếm Si lão tổ cười lạnh lùng, hai mắt đanh lại, sát khí hừng hực. Bà ta chủ động ra tay.
“Tôi sẽ để cậu thấy đỉnh cao của kiếm đạo là như thế nào”, nói xong, bà ta lao về phía Lâm Chính như điện xẹt.
Trong nháy mắt, hàng nghìn hư ảnh xuất hiện.
Lâm Chính đanh mắt, khởi động cơ thể thần võ một lần nữa để chống lại kiếm lực khủng khiếp. Anh vung Huyền Tinh Kiếm trong tay về phía bà ta.