Thực lực của Lâm Chính, Nhan Khả Nhi đã tận mắt chứng kiến.
Rõ ràng anh là y võ mạnh nhất mà cô từng được biết.
Nhị trưởng lão mà cũng bị đánh bại ngon ơ như vậy, e là trưởng thôn ra tay cũng khó mà thắng được anh.
Nhưng... trưởng thôn đấu không lại không có nghĩa là thôn Dược Vương không ai đánh lại được Lâm Chính.
Người bên trên trong truyền thuyết kia có bản lĩnh thông thiên.
Sau khi ông ta thống lĩnh thôn Dược Vương, thôn Dược Vương Nam chinh Bắc chiến, khiến vô số tông phái thế tộc phải bái phục, độc thuật vô song của ông ta lại càng khiến người đời phải kinh hãi.
Cũng chính vì người bên trên mới khiến người đời nghe thấy tên thôn Dược Vương là sợ hãi như vậy.
"Khả Nhi, cô đừng lo, chuyện này tôi sẽ giải quyết. Việc cô cần làm là an tâm dưỡng thương ở đây, rõ chưa?", Lâm Chính nói.
"Thần y Lâm..."
"Khả Nhi, đừng nói nữa, hãy tin tôi", Lâm Chính mỉm cười.
Nhan Khả Nhi há miệng, mở to đôi mắt nhìn anh, không thốt nên lời.
Thôi vậy.
Nhan Khả Nhi hít sâu một hơi, chỉ có thể từ bỏ.
Cô ấy không giỏi khuyên nhủ.
Trên thực tế, cô ấy cũng đã đưa ra dự định xấu nhất.
"Nghỉ ngơi đi".
Lâm Chính mỉm cười, xoay người rời đi.
Nhan Khả Nhi đau khổ nhìn bóng lưng của anh...
Một lát sau, Nhan Tam Khai bước vào.
"Không sao chứ?", giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Đôi mắt trống rỗng của Nhan Khả Nhi nhìn chằm chằm về phía trước, làm ngơ trước câu nói của Nhan Tam Khai.
"Lễ dược tế là nghi thức trọng đại mà thôn Dược Vương ta đã chờ gần trăm năm nay. Khả Nhi, tao muốn mày dù thế nào cũng phải phối hợp với thôn ta hoàn thành nghi lễ này. Đây là nghi lễ quan trọng liên quan đến đại hội, chỉ cần thôn Dược Vương ta có thể hoàn thành nghi lễ, là sẽ tung hoành vô địch, thế như chẻ tre ở đại hội, thôn Dược Vương ta sẽ tùy ý cướp đoạt tất cả lợi ích ở đại hội. Có các lợi ích ở đại hội giúp đỡ, thì không ai trên thế giới này có thể mạnh bằng chúng ta, mày hiểu không?", Nhan Tam Khai nhìn Nhan Khả Nhi, nói rất nghiêm túc.
"Cái mạng này của tôi do ông ban cho, tôi có thể trả cho ông, ông muốn làm gì cũng được. Nhưng tôi muốn hỏi ông, mạng của mẹ tôi... thì ông định trả thế nào?", Nhan Khả Nhi khàn giọng nói.
Giọng nói trống rỗng, vô cùng tuyệt vọng.
"Khốn kiếp!".
Nhan Tam Khai nổi giận, hừ mũi nói: "Cái chết của mẹ mày thì liên quan gì đến tao? Nói ra thì mẹ mày phải cảm ơn tao đấy! Bà ta vốn dĩ phải mang đi làm thuốc dẫn, nếu không phải được tao ngắm trúng, thì bà ta có thể sống được lâu như vậy sao? Sao có thể đẻ ra được mày chứ? Khả Nhi, mày có thể sống được đến bây giờ vốn là nhờ trùng hợp, mày cần gì phải oán hận tao chứ?".
"Đúng vậy, tôi còn phải cảm ơn ông nữa kìa", Nhan Khả Nhi cười khẩy.
"Khả Nhi, đây là số phận của mày, đừng nghĩ nhiều nữa, an tâm dưỡng thương, ăn no ngủ kĩ, sau đó tham gia nghi lễ".
Nhan Tam Khai lạnh lùng nói xong liền xoay người rời đi.
Nhưng ngay sau đó, Nhan Khả Nhi bỗng bật dậy, cắn Nhan Tam Khai.
Người ở bên cạnh vội vàng ấn cô ấy xuống giường.
"Nhan Tam Khai! Ông sẽ bị báo ứng! Ông nhất định sẽ bị báo ứng!", Nhan Khả Nhi gào lên.
Nhan Tam Khai chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt bình tĩnh rời đi.
Những ngày tiếp theo rất bình lặng.
Cho đến ngày thôn Dược Vương tổ chức lễ dược tế.
Lễ dược tế của thôn Dược Vương chỉ được tổ chức nội bộ, không được mời người ngoài thôn.
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến tương lai của thôn Dược Vương, sao có thể công bố ra ngoài chứ?
Mới sáng sớm, bãi đất trống ở trung tâm thôn Dược Vương đã bày đầy dụng cụ, dựng lò thuốc và một chiếc vại lớn.
Lâm Chính đã đến lễ dược tế từ sớm.
Chỉ thấy chiếc vại ở giữa rất lớn, rộng khoảng 3m, sâu khoảng 4m, như một cái hồ bơi.
Nó được làm từ đồng xanh, bên dưới chất củi, sau khi nhóm lửa, không ngừng có dược đồng thêm thuốc vào trong.
Khói trắng bốc lên nghi ngút, mùi thuốc nồng nặc và gay mũi.
Ngoài ra còn có không ít đệ tử thôn Dược Vương ôm những đống thuốc lớn chất lên bãi đất trống.
Bọn họ chất thuốc không phải lộn xộn mà ngay ngắn đâu ra đấy, nhìn hình dáng thì có mấy phần giống Bát Trận và Chu Dịch.
Ở phía trước nhất là một cái bục cao bằng bạch ngọc.
Lâm Chính có thể chắc chắn nó được làm từ bạch ngọc.
Tuy không được coi là lớn, nhưng từ trên xuống dưới được làm hoàn toàn từ bạch ngọc, giá trị phải kinh khủng đến mức nào chứ?
"Rốt cuộc thôn Dược Vương định làm gì đây?".
Lâm Chính lẩm bẩm, trong lòng vô cùng khó hiểu.
"Hu hu hu..."
Đúng lúc này, những tiếng khóc và tiếng la hét vang lên ở bên cạnh.
Lâm Chính sửng sốt, vội vàng nhìn sang.
Chỉ thấy rất nhiều người đeo gông cùm xiềng xích, quần áo rách rưới bước tới.
Bọn họ ai nấy nước mắt giàn giụa, toàn thân chi chít vết thương, một số người còn mất tay gãy chân, dáng vẻ thê thảm.
"Đi, nhanh cái chân lên!".
Các đệ tử thôn Dược Vương đi phía sau, tay cầm roi, quất mạnh những người này.
Bọn họ vừa than khóc vừa đi tới giữa sân.
Sau đó có trưởng lão chia bọn họ ra, mỗi người quỳ bên cạnh một đống thuốc.
"Thuốc dẫn?".
Lâm Chính biến sắc, lập tức hiểu ra.
Những người này... đều được thôn Dược Vương dùng để làm thuốc dẫn!
Súc sinh!
Đúng là một lũ súc sinh!
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, lửa giận ngút trời!
Đây còn là thôn Dược Vương cứu đời giúp người sao?
Đây còn là những bác sĩ phổ độ chúng sinh sao?
Đây là một lũ thần chết!
Một lũ không bằng chó lợn!
Nắm tay Lâm Chính siết chặt, lồng ngực gần như muốn vỡ tung.
Lũ người này đang sỉ nhục y đạo thì có!
"Tiêu sư huynh, sao anh đến sớm thế?".
Đúng lúc này, một tiếng cười vui vẻ vang lên.
Lâm Chính quay sang, nhìn thấy Tiết Phù và đám Phương sư tỷ đang đi tới.
Thấy sắc mặt Lâm Chính khác thường, Tiết Phù hơi sửng sốt: "Tiêu sư huynh, anh không sao chứ?".
"Không sao".
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng đáp.
"Tiêu sư đệ, hôm nay là ngày vui của cậu, cậu phải vui lên chứ", Phương sư tỷ mỉm cười nói.
"Phải đấy, Tiêu sư đệ, sau này cậu bay lên cành cao rồi thì đừng quên chúng tôi nhé".
"Tiêu sư đệ, sau này mong cậu quan tâm nhiều hơn".
Mọi người xúm lại, mặt mày tươi cười nói.
Bọn họ biết trưởng thôn chuẩn bị đưa "Tiêu Hồng" đến chỗ người bên trên bồi dưỡng, hơn nữa trong thôn đã có quyết định bồi dưỡng trọng điểm Tiêu Hồng.
Điều đó có nghĩa là Tiêu Hồng sẽ nhận được tất cả nguồn tài nguyên tốt nhất của thôn Dược Vương.
Tiền đồ không thể đong đếm được.
Sao những người có thể không bợ đỡ nịnh hót cho được chứ?
"Tiêu Hồng, nghe nói hôm nay người bên trên sẽ khai cốt cho cậu. Cậu phải phối hợp với ông ấy đấy. Từ hôm nay trở đi, cậu chính là đệ nhất thiên tài của thôn Dược Vương".
Đúng lúc này, một tiếng cười sang sảng vang lên.
Rồi Ngũ trưởng lão Thương Miểu bước như bay tới.
Ông ta mặt mày rạng rỡ, vô cùng vui vẻ.
Từ khi có thiên tài tuyệt thế "Tiêu Hồng" này, địa vị của ông ta ở trong thôn cũng cao dần.
Dù sao Tiêu Hồng cũng là đồ đệ của ông ta, sau này Tiêu Hồng đắc đạo, chẳng phải ông ta cũng được thơm lây sao?
"Khai cốt? Nghĩa là sao?", Lâm Chính quay sang hỏi.
"Ngay cả chuyện này mà cậu cũng không biết? Khai cốt chính là tẩy tinh phá tủy cho cậu, khai thông cốt mạch! Cốt mạch mà mở, thì thân thể của cậu sẽ hơn hẳn người thường, được gọi là thể chất thần tiên", Thương Miểu nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Nghe nói chỉ có người bên trên và trưởng thôn là có thể chất khai cốt, cậu có thể trở thành người thứ ba, không biết đã khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ đâu".
"Vậy sao?", Lâm Chính nhíu mày đáp: "Khai thông cốt mạch... thì mở kiểu gì?".
Anh có dự cảm.
Khai cốt tuyệt đối không hề đơn giản...