Nhìn cây châm trong tay Lâm Chính tất cả đều cảm thấy không dám tin. Dù là điện chủ thì cũng ngạc nhiên.
“Thần y Lâm, anh đang làm gì vậy? Đó là một bông hoa đấy, không phải một con người đâu”, Châu Thời Vận vội vàng khuyên can. Hắn cũng cảm thấy vô cùng hoang đường.
Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ. Anh chỉ miết cây châm và đâm vào bông hoa. Những cây châm này được ghim rất cẩn thận. Ánh mắt anh lấp láy, cây châm từ từ đưa xuống giống như anh đang tìm kiếm điều gì đó.
Sau vài nhát châm Lâm Chính lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm xuyên cây hoa. Rồi lại rút ra thêm một cây châm nữa đâm xuống.
“Cô Tử Diên, người đàn ông này...đang làm gì vậy?”, một người đàn ông khẽ mỉm cười, nhìn Lâm Chính bằng vẻ khinh thường.
“À, cậu ấy là một bác sĩ, bác sĩ Đông y”, điện chủ Tử Long Điện nhún vai.
“Đông y sao? Chẳng trách”.
Người đàn ông tỏ ra khinh thường thấy rõ: “Tôi thấy làm trò ma quỷ thì có? Ghim châm cho hoa? Hay cậu ta cho rằng hoa cũng có huyệt vị”.
“Làm trò mà thôi”
“Lãng phí thời gian của mọi người quá”
“Nhìn giống trò hề, cô Tử Diên, cô xinh đẹp thế kia mà sao lại chọn một người đàn ông như thế này chứ?”
“Đúng vậy, thật không đáng”.
Những thành viên khác đều nhao nhao phụ họa theo. Điện chủ chỉ mỉm cười, không hề giải thích. Giờ bà ta chỉ hi vọng xem Lâm Chính có tạo ra được kỳ tích gì hay không. Nhưng có vẻ như đó là điều không thể.
Hành động của Lâm Chính ngoài làm trò cười ra thì không hề có tác dụng gì khác. Tầm vài phút sau, bông hoa đã được ghim năm cây châm.
“Này đùa xong chưa”, Bạch Tố Vũ không nhịn được nữa.
Lúc này hoa của Bạch Tố Vũ là đẹp nhất. Chỉ cần tuyên bố kết quả thì hoa của Bạch Tố Vũ sẽ là người tổ chức hội hoa cho lần sau đồng thời toàn bộ số hoa trên bàn này cũng thuộc về mình.
Bạch Tố Vũ không thể chờ đợi thêm được nữa. Lâm Chính khiến Bạch Tố Vũ không thể kiên nhẫn thêm.
Đúng lúc này Lâm Chính lại lấy ra thêm một cây châm và thản nhiên nói: “Cũng tương đối rồi”.
Đám đông nín thở, nhìn chăm chăm vào bông hoa. Lâm Chính ghim châm vào ngón tay của anh.
Một giọt máu chảy ra, nhỏ xuống bông hoa. Giọt máu rơi xuống, đám đông trố tròn mắt. Mọi người đều chờ đợi.
Thế nhưng...Họ cứ thế đợi tầm 20 giây thì bông hoa vẫn không có hiện tượng gì. Bọn họ cảm thấy cổ quái.
“Cậu đang đùa mọi người đấy à?”, Bạch Tố Vũ chau mày.
“Cô Tử Diên, người này vô lý quá’.
“Rốt cuộc là cậu ta đang làm gì vậy? Coi mọi người là kẻ ngốc hay gì?”
“Có thể bảo cậu ta đi xuống không, mất thời giờ của người khác là không được đâu”.
Đám đông nhao lên gào thế, ai cũng tỏ ra vô cùng phẫn nộ. Điện chủ lắc đầu, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, không được thì từ bỏ đi, đừng làm loạn nữa, không có kết quả đâu”.
“Mọi người vội gì?”
Lâm Chính ngẩng đầu: “Không phải là nó đang nở sao?”
“Sắp nở? Nó im lìm thế kia nở bằng mắt à? Tưởng mọi người đùa cùng cậu chắc”, người đàn ông hừ giọng.
“Mọi người bận lắm à? Đến năm giây cũng không có hay gì?”, Lâm Chính nhìn người đàn ông.
“Năm giây?”, người đàn ông giật mình.
“Bốn”, Lâm Chính lại nói.
Đám đông đồng loạt nhìn anh. Lâm Chính đếm tiếp: “Ba, hai, một’.
Ngay khi từ tiếng hô cuối cùng vang lên thì...
Một đường sáng phóng ra từ bông hoa lao thẳng lên trời. Đám đông nín thở, tim đập thình thịch.
Điện chủ Tử Long Điện trố tròn mắt. Cánh hoa Long Cốt nở tung. Trên những cánh hoa có hình vẽ nhưng rồng uống lượn.
“Cái gì?”, có người kêu ên.
Thế nhưng sự kỳ lạ vẫn chưa biến mất. Hoa Long Cốt bắt đầu rung lên. Sau đó ánh sáng mà nó phát ra càng mạnh mẽ hơn. Cả bông hoa điên cuồng rung lên. Giống như có một bàn tay vô hình đang điều khiển nó vậy.
Những âm thanh vù vù vang khắp không gian Ngay sau đó...Toàn bộ hoa trong hoa hải cũng đồng loạt nở rộ và rung lên như có sinh mệnh.
Những cánh hoa đồng loạt rời thân bay về phía hoa Long Cốt. Chúng xoay quanh hoa Long Cốt, rợp cả bầu trời.
Rồi những cánh hoa biến mất dần, chỉ còn lại hoa Long Cốt đang nở rộ. Lúc này cảm giác như đang có thần tiên xuất hiện.
Hoa hải trở nên vô sắc và ảm đạm. Duy chỉ có hoa Long Cốt là vẫn rực rỡ.
Đám đông bàng hoàng đồng loạt nhìn bông hoa. Họ nín lặng một hồi lâu. Ngay cả điện chủ cũng hóa đá.
Không ai có thể miêu tả được cảnh tượng lúc này diễm lệ tới mức nào. Đám đông chỉ biết rằng đây là chuyện cả đời khó quên của họ.
Đợi sau khi hoa Long Cốt nở xong thì ánh sáng cũng phát ra lấp lánh trên từng cánh hoa, hương thơm của hoa lan khắp không gian.
Lúc này dù có là hoa gì thì cũng trở nên kém sắc. Những bông hoa của các cao thủ khác trở thành trò cười.
Thậm chí đến cả Lục Diệp cũng không xứng...
“Hoa vương, đây là hoa vương”, Bạch Tố Vũ ý thức được điều gì đó bèn kêu lên.
“Ôi trời, hóa ra là hoa vương à?”
“Cô Tử Diên lấy ra là một hoa vương sao”.
Đám đông tưởng mình nghe nhầm. Đến cả điện chủ cũng bàng hoàng.
Hoa vương? Không thể nào. Bà ta từng nghiên cứu hoa này mà. Nó không thể là hoa vương được.
Nhưng nếu không phải thì tại sao lại xuất hiện cảnh tượng thần kỳ như vậy chứ?
Điện chủ nhìn Lâm Chính bằng vẻ bàng hoàng. Lẽ nào...thằng nhóc này đã tạo ra hiệu ứng gì đó. Cậu ta...thần thông đến như vậy sao?