Tất cả những người đang sát phạt xung quanh đều dừng lại, ngây ra nhìn cảnh tượng chấn động này.
Trận chiến kết thúc rồi sao?
Thần y Lâm Giang Thành thua rồi?
"Không!".
"Thần y Lâm!".
Vô số người của Dương Hoa xông tới như điên như dại.
Đông Phương đảo chủ cũng dẫn người lao tới, định cứu thần y Lâm khỏi tay đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Vèo vèo vèo...
Mấy Thiên Ma với khí tức hùng hậu xuất hiện, cản đường bọn họ.
"Hôm nay, thần y Lâm bắt buộc phải bỏ mạng ở đây, Dương Hoa Giang Thành trở thành lịch sử, nếu không Thiên Ma Đạo chúng tôi sẽ đánh vào Giang Thành, tắm máu Giang Thành, để thể hiện uy phong của Thiên Ma Đạo!".
Một Thiên Ma cao giọng kêu lên, giọng như chuông đồng, vang khắp bốn phía.
Vô số người cảm thấy sợ hãi.
Sắc mặt của Lạc Đàm Hoa trắng bệch, run như cầy sấy.
Cô ta phát hiện hình như mình đầu hàng là một quyết định cực kỳ sai lầm.
Nếu Lâm Chính bỏ mạng ở đây, thì kết cục của kẻ phản bội như cô ta sẽ thê thảm đến mức nào đây?
"Đạo chủ Thiên Ma Đạo quả nhiên phi phàm! Có lẽ Tử Vực chúng ta có thể suy nghĩ đến việc đánh cược tất cả bảo bối cho ông ta!".
Đại nguyên trưởng sáng mắt lên, không khỏi nói.
Người ở bên cạnh giật nảy mình.
"Đại nguyên trưởng, không lẽ ông có ý đó..."
Nhị nguyên trưởng dè dặt hỏi.
Đại nguyên trưởng gật đầu, cũng không nhiều lời.
Xung quanh dần trở nên yên tĩnh.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi máu thoang thoảng, khiến mọi người sởn gai ốc.
"Thần y Lâm, cậu đã hối hận chưa?".
Đạo chủ Thiên Ma Đạo mỉm cười, chậm rãi chìa tay ra, đặt lên lồng ngực Lâm Chính, dường như định móc nội tạng của anh ra.
"Tôi... sao phải hối hận chứ?".
Khóe miệng Lâm Chính rỉ máu, cụp hai mắt nói.
"Nếu cậu thần phục tôi, thì đâu có kết cục như thế này. Cậu vốn có thể cùng tôi hưởng thụ thế giới hòa tan, cùng nhau tìm kiếm sự trường sinh. Nhưng vì sự lỗ mãng và ngu xuẩn của cậu, mà tất cả đã bị chôn vùi", đạo chủ Thiên Ma Đạo dữ tợn nói.
Lâm Chính không nói gì.
Anh trầm tư.
Dường như đang suy nghĩ gì đó.
Đạo chủ Thiên Ma Đạo nhếch môi, chậm rãi xé rách lồng ngực của Lâm Chính, chuẩn bị moi nội tạng của anh ra.
Động tác của ông ta rất cẩn thận.
Trong mắt ông ta, những y võ chí cao như Lâm Chính thì nội tạng xương máu cũng được coi là đại bổ, nếu làm hỏng mất thì sẽ là tổn thất lớn.
Ông ta chuẩn bị thưởng thức mỹ vị cuối cùng, hưởng thụ thành quả thắng lợi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ngẩng phắt lên, đôi mắt phát sáng.
"Nhưng... tôi đâu có thua".
"Hả?".
Đạo chủ Thiên Ma Đạo sửng sốt.
Chỉ thấy Lâm Chính giơ hai cánh tay lên, chộp lấy bả vai ông ta.
Sau đó.
Phập!
Lồng ngực của anh banh ra, hai bàn tay màu vàng đâm thẳng vào lồng ngực của đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Đây là xương chí tôn!
Bàn tay bằng xương chí tôn màu vàng như hai chiếc ống hút, sau khi chọc vào người đạo chủ Thiên Ma Đạo, liền điên cuồng rít lấy rít để.
Rột rột rột...
Từng luồng năng lượng hùng hậu bắt đầu thông qua bàn tay bằng xương chí tôn màu vàng, tràn vào người Lâm Chính.
"A!".
Đạo chủ Thiên Ma Đạo hét lên thảm thiết, lập tức giơ tay chém mạnh về phía xương chí tôn.
Nhưng ông ta sao có thể dễ dàng phá vỡ bản thể của xương chí tôn chứ?
Lâm Chính dùng khí hóa xương, vung hai tay lên, nhanh chóng ném châm bạc đâm về phía đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Trong chớp mắt, trên người ông ta đã có hơn chục nghìn cây châm bạc.
Nhờ sự trợ giúp của châm bạc, động tác cơ thể của đạo chủ Thiên Ma Đạo lại càng cứng ngắc, năng lượng bị Lâm Chính rút đi lại càng hùng hậu.
Cứ tiếp tục thế này, thì đạo chủ Thiên Ma Đạo sẽ bị hút cạn mà chết.