Chương 252: Tôi muốn xem vẻ mặt của các người
Lâm Chính không quan tâm, kéo thấp vành mũ xuống, đi tới phía trước.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, một nhóm người lại xuất hiện trước mặt anh.
Đó là Trương Thanh Hằng của Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ và đám người Tô Bắc, Tô Trân.
“Các người cũng đến rồi à?”, Lâm Chính nói.
“Sao? Chúng tôi không đến được à?”, Tô Bắc mỉm cười nói.
“Vụ kiện hôm nay liên quan trọng đại, ảnh hưởng rất rộng. Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ chúng tôi luôn dõi theo Tập đoàn Dương Hoa, đương nhiên chuyện hôm nay cũng không thể phớt lờ. Chúng tôi phải biết được kết quả xử án trong thời gian sớm nhất để đưa ra phản ứng kịp thời”, Trương Thanh Hằng mỉm cười nói.
“Phản ứng? Các anh định thu mua Dương Hoa sao? Chắc hẳn phía thị phần các anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nhỉ?”, Lâm Chính nói.
“Không sai”, Trương Thanh Hằng cười đáp: “Có lẽ hôm nay Dương Hoa sẽ sụp đổ! Cậu Lâm, thật không dám giấu, tôi là do cậu Tư Đồ Kính gọi tới, cậu ấy nhờ tôi chuyển lời cho cậu”.
“Lời gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Cậu ấy nhờ tôi hỏi cậu, cậu… có hối hận không?”, Trương Thanh Hằng nheo mắt lại, nói.
Hối hận… Vì chuyện của Lạc Thiên mà Lâm Chính kết oán với Tư Đồ Kính.
Vì một người con gái mà liên lụy nhiều như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ hối hận.
Nhưng… Lâm Chính thì không.
Dù anh không phải vì Lạc Thiên!
Lâm Chính nhắm hai mắt lại.
Đám người Trương Thanh Hằng, Tô Bắc liên tục cười nhạt, ai nấy đều tràn ngập vẻ đắc ý trong mắt.
Các phóng viên điên cuồng chụp ảnh Lâm Chính.
Dù mũ dạ đã che mất nửa khuôn mặt anh, nhưng thông qua nửa gương mặt lộ ra ngoài, bọn họ vẫn có thể đoán được ắt hẳn lúc này Lâm Chính rất sốt ruột, tuyệt vọng, bàng hoàng…
“Đây là tội mà cậu phải chịu!”.
“Cậu vốn có thể hợp tác với nhà họ Tô chúng tôi, cậu vốn sẽ không phải rơi vào kết cục này, chỉ đáng tiếc, cậu quá ngông cuồng!”.
“Đáng đời cậu!”.
Tô Bắc, Tô Trân cười cợt, chửi mắng, ánh mắt giễu cợt vô cùng rõ rệt.
Dương Hoa sụp đổ, Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ chắc chắn sẽ nhanh chóng xâm chiếm chỗ trống mà Tập đoàn Dương Hoa để lại. Tập đoàn Thượng Vũ là một tập đoàn đa quốc gia, thị trường của bọn họ sẽ không chỉ ở nơi nhỏ như Giang Thành. Bọn họ sẽ khống chế thị trường ở đây, nhưng chắc chắn sẽ không quản lý quá nhiều. Rất có thể bọn họ sẽ nâng đỡ những người hiểu biết về kinh tế ở Giang Thành hơn để duy trì mọi thứ ở nơi này, mà nhà họ Tô là lựa chọn thích hợp nhất.
Nhà họ Tô… sẽ quật khởi sau sự sụp đổ của Tập đoàn Dương Hoa.
Thời huy hoàng của nhà họ Tô… đã đến!
Tô Bắc và Tô Trân vô cùng kích động.
Nhiều người đứng xung quanh cũng thở dài, hoặc là cười nhạt.
Tập đoàn Dương Hoa, chóng nở chóng tàn.
E rằng Chủ tịch Lâm bí ẩn cũng chỉ như sao băng giữa trời đêm, thoáng qua rồi vụt tắt.
Vài người có vẻ mặt thương tiếc, nhưng nhiều hơn là sự cười nhạo và khinh thường.
Giờ phút này, Chủ tịch Lâm trông có vẻ cực kỳ lẻ loi.
“Chủ tịch Lâm, chúng ta vào trong thôi!”, Tiểu Lưu không nhìn thêm được nữa, vội nói.
“Không cần, tôi không vào trong nữa!”, Lâm Chính đột nhiên nói.
“Không vào?”, Tiểu Lưu sửng sốt.
“Phải”.
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: “Chúng ta đợi ở đây đi!”.
“Đợi cái gì? Kết quả xử án sao?”, Tiểu Lưu muốn khóc mà không có nước mắt.
Chẳng lẽ Chủ tịch Lâm cũng cảm thấy Khang Gia Hào và những người kia không có khả năng thắng kiện, không đành lòng vào nghe xử án?
“Phải”, Lâm Chính gật đầu.
“Chuyện đó…”, Tiểu Lưu không biết nên nói gì cho phải.
“Xem như cậu vẫn hiểu rõ khả năng của mình”, Tô Trân khinh thường cười nói.
“Cũng tốt, nếu vào trong đó, tôi sợ cậu nghe thấy kết quả thì không chịu nổi cú sốc. Lỡ như cậu bị bệnh tim gì đó, chúng tôi còn phải gọi xe cấp cứu cho cậu nữa!”, Tô Bắc cũng cười nói.
Dứt lời, người xung quanh lập tức cười hùa theo.
Bọn họ nhìn Lâm Chính với ánh mắt đầy giễu cợt.
Nhưng… Lâm Chính lại lắc đầu, bình thản nói: “Các người sai rồi, tôi không vào trong không phải vì tôi sẽ thua, mà ngược lại, vụ kiện này tôi thắng chắc rồi. Tôi đứng đây là muốn xem xem lát nữa các người sẽ có vẻ mặt như thế nào! Tôi muốn xem xem khi mọi chuyện đảo ngược, các người sẽ có tâm trạng thế nào!”.
Người xung quanh nghe vậy đều sửng sốt, sau đó bùng nổ tiếng cười càng mãnh liệt, càng dữ dội hơn.
Bọn họ giễu cợt.
Bọn họ ôm bụng cười.
Các phóng viên còn điên cuồng chụp ảnh.
“Điên rồi! Điên rồi! Chủ tịch Lâm điên thật rồi!”.
Có người lắc đầu thở dài.
Với bọn họ mà nói, những câu Lâm Chính vừa nói chắc chắn là những lời viển vông.
Lúc này.
Két…
Một chiếc xe Volkswagen dừng trước cửa tòa án, Tiêu Nghị mặc áo sơ mi trắng bước xuống xe.
Người ở đây lại bùng nổ tiếng xôn xao.
Ông ta… cũng đến rồi sao?