Chương 527: Chúa cứu thế
Anh ta vẫn còn nhớ phương pháp của giáo sư của học viện Huyền Y Phái từng dạy nên làm theo.
Mát xa phối hợp với trị liệu bằng thuốc, đây là một quá trình trị liệu vật lý đơn giản
Mặc dù Mã Vũ nhớ phải làm gì, nhưng trong lòng cũng không nắm chắc.
Dù sao chuyện này quá kỳ lạ.
Nhưng chuyện đến nước này rồi cũng đâu còn lựa chọn nào khác đâu, chỉ có thể lấy ra một viên thuốc trong hộp rồi nuốt xuống.
Sau đó Mã Vũ vén quần áo trên người đứa trẻ lên, mát xa bụng và lồng ngực.
Mọi người xung quanh đều bao vây lấy.
Mẹ đứa bé cũng căng thẳng nhìn.
Phương pháp của Mã Vũ dùng lực mạnh, đứa bé chắc chỉ tầm sáu bảy tuổi, bị mát xa như vậy, cơ thể xuất hiện không ít dấu tay đỏ, trông khá khiếp sợ.
"Bác sĩ, cậu… cậu làm gì vậy? Cậu có thể nhẹ nhàng chút được không? Con trai tôi sẽ đau!", người phụ nữ không chịu nổi, vội vàng hét về phía Mã Vũ.
Nhưng Mã Vũ không hề dừng lại, mà vừa mát xa vừa nói: "Phương pháp mát xa này phải dùng lực lớn như vậy, hơn nữa không được dừng, nếu không sẽ không có hiệu quả, xin chị đừng làm ảnh hưởng đến tôi!"
Mã Vũ mặc dù không tin Đông y, nhưng vẫn rất nghiêm túc chữa trị, nếu đã chọn phương pháp này rồi thì phải đi theo các bước rồi hoàn thành.
Nhưng… sau khi anh ta không ngừng mát xa. Dấu tay đỏ trên người đứa bé càng ngày càng nhiều, cả phần bụng đều đỏ lên rồi.
Chắc là bị ấn gãy xương rồi!
"Bác sĩ, cậu…"
"Như này thật sự có tác dụng sao?"
"Đứa bé còn bị bệnh tim, anh làm thế này nhỡ may đứa bé bị tái phát bệnh tim thì sao?"
Nhân viên tình nguyện cũng lo lắng, muốn ngăn cản Mã Vũ.
Mẹ đứa bé không chịu nổi nữa, xông lên muốn ôm lấy con mình.
Tuy nhiên đúng lúc này…
Khụ khụ! Khụ khụ khụ…
Đứa bé ho kịch liệt, cả người hơi co giật nhẹ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc giật nảy mình, sững sờ đứng đó…
Đứa bé tỉnh rồi sao?
Hô hấp của Mã Vũ như ngừng lại, nhưng anh ta không dám ngừng, chỉ hét lớn: "Tránh ra cho tôi!"
Nhân viên tình nguyện và mẹ đứa bé vội vàng lùi về sau.
Đầu Mã Vũ đầy mồ hôi, tiếp tục mát xa cho đứa bé.
Sau khi kết thúc, đứa bé lại khóc oe oe, đau đớn lăn lộn trên giường, sao giống một người lúc trước bị bại liệt chứ.
Mẹ đứa bé sững sờ, lập tức tiến lên ôm chặt lấy con mình.
"Ôi con của mẹ!"
Tiếng khóc vang lên.
Các nhân viên tình nguyện cũng sững sờ.
Bao gồm cả đương sự Mã Vũ.
"Chữa khỏi rồi? Thật sự… chữa khỏi rồi sao?", Mã Vũ nhìn hai tay mình, lại nhìn đứa bé đang khóc nằm trong lòng mẹ, đầu anh ta điên cuồng run rẩy.
Anh ta chưa từng nghĩ, mình có thể chữa trị khỏi một chứng bệnh không thể chữa lành như này.
Đây… là uy lực của Đông y sao?
Đúng… đúng là không thể tin nổi!
"Thần y!"
"Trời ạ, thần y Mã, hóa ra cậu lợi hại như vậy!"
"Thật không thể tin nổi!"
"Đợi đã, thần y Mã, cậu có thể chữa khỏi loại bệnh này sao?"
"Tốt quá rồi, bây giờ có rất nhiều người mắc loại bệnh này. Thần y Mã có thể chữa khỏi cho họ không!"
…
Các nhân viên tình nguyện kích động nói.
Mã Vũ lúc này mới hoàn hồn, nhìn ánh mắt kinh ngạc, lời khen cùng lời cầu xin của mọi người xung quanh, đầu anh xuất hiện một quyết định.
"Tôi sẽ ở lại học viện Huyền Y Phái!", trong lòng, anh thầm kiên định nói.
Sau khi trạm cứu trợ chữa khỏi cho bệnh nhân, vô số người nhà bệnh nhân đưa người bệnh kéo đến đây.
Cùng lúc đó, một cái tên đã vang danh khắp cả nước.
Huyền Y Phái!
Cái tên này không ai là không biết đến.
Nó giống như một ngọn đuốc, thiêu cháy cả nước, thiêu cháy cả giới y học Hoa Quốc.
Giới y học bùng nổ.
Trên mạng bùng nổ.
Truyền thông bùng nổ.
Nhà họ Lâm… cũng bùng nổ!
Trong cuộc họp của Huyền Y Phái.
Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch, Tần Bách Tùng thậm chí là Nhan Khả Nhi cùng mọi người đều tập trung ở đây.
Lâm Chính ngồi trước bàn làm việc, nhìn vào máy tính xách tay trước mặt, trợ lý Tiểu Hồ đứng bên ôm một xấp tài liệu đi vào, có vô số người gọi liên tiếp vào máy Hùng Trưởng Bạch, Long Thủ,… không hề dừng lại.
Tần Bách Tùng là người phụ trách chính của học viện, nên càng bận rộn tiến tiến lui lui trong phòng họp, không có phút nào được nghỉ ngơi.
"Thầy, tất cả đều đi theo kế hoạch của thầy. Người bệnh của nhà họ Lâm đều được chúng ta tiếp nhận, phương thuốc của chúng ta đã hoàn toàn loại bỏ được di chứng của loại thuốc mới của nhà họ Lâm. Người bệnh đã hồi phục bình thường! Danh tiếng của chúng ta vang danh khắp nơi rồi!", Long Thủ hạ điện thoại xuống, cười nói.
"Tốt lắm. Nhà họ Lâm… chắc cũng biết mọi chuyện rồi".
Lâm Chính nhắm hai mắt.
"Người đại diện của nhà họ Lâm đang đến Giang thành", Long Thủ cười nói.
"Chỉ tiếc rằng bây giờ quyền chủ động nằm trong tay chúng ta!", Lâm Chính lắc đầu.
Long Thủ khẽ mỉm cười, ông ta bây giờ càng ngày càng cho rằng lúc trước mình bái Lâm Chính làm thầy đúng là lựa chọn đúng đắn.
Chắc do cảm thấy hơi áp lực nên Lâm Chính đứng dậy, đi ra khỏi phòng họp, đi dạo một chút trên sân tập.
Lúc này bên trong Huyền Y Phái có vô vàn người bệnh đến từ khắp mọi nơi, cả sân tập đều được lấp đầy bởi giường bệnh.
Tiếng người nói chuyện vô cùng ồn ào.
Có người khóc thút thít, có tiếng mừng rỡ, hoan hô, còn có nhiều tiếng cảm ơn.
Đây chính là một mảnh đất hy vọng.
Bệnh nhân đến đây, đa phần đều được chữa khỏi!
Nhìn những người bệnh và người nhà lệ nóng dâng trào. Người của Huyền Y Phái ai ai cũng ưỡn thẳng lưng cảm thấy tự hào.
Hôm nay bọn họ là chúa cứu thế.
Tuy nhiên Lâm Chính còn chưa đi được bao lâu, một chiếc xe cứu hộ đã lái vào học viện, một bà cụ được hai nhân viên y tế khiêng vào, bên cạnh có một đám người.
Lâm Chính nhìn lên chiếc cáng, lập tức sững sờ.
Người trên cáng… là bà cụ Tô!