Người phụ nữ mặc đồ đỏ truyền lệnh xong liền nhảy lên một tảng đá lớn, đứng từ trên cao nhìn xuống những vị khách không mời mà đến này, tức giận quát: "Ai cho phép đám ô hợp các người đến đây gây sự hả?".
Cô ta nhìn ra được, những người này đến từ các môn phái khác nhau.
Trong các môn phái này có không ít người từng bị cưỡng chế chiêu mộ đến Thánh Sơn xây dựng võ trường, đồng thời bị lôi đi hiến tế.
Bọn họ vừa xuất hiện, người phụ nữ mặc đồ đỏ đã biết bọn họ đến có ý đồ gì.
"Vũ Thành Mị, chúng tôi đến để đòi người! Tại sao người của chúng tôi không quay về? Chẳng phải Thánh Sơn các cô đã nói là sau khi xây dựng xong võ trường bọn họ sẽ tự trở về sao? Tại sao chúng tôi chờ lâu như vậy vẫn không chờ được bọn họ trở về? Cô nói thật đi! Có phải bọn họ đã bị Thánh Sơn các cô làm hại rồi không?".
Một người đàn ông trung niên tức giận trừng mắt quát người phụ nữ mặc đồ đỏ.
"Người của các ông không trở về, ông đến Thánh Sơn chúng tôi đòi người làm gì? Sao? Các ông nghĩ Thánh Sơn dễ bị bắt nạt chắc?", người phụ nữ mặc đồ đỏ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Đừng nhiều lời nữa! Vũ Thành Mị! Chắc chắn người của chúng tôi đã bị cô và thiên kiêu hạng nhất hiến tế! Tôi nói cho các cô biết, hôm nay nếu các cô không giao người, thì chúng tôi sẽ tự vào lục soát. Nếu các cô thực sự hiến tế người của chúng tôi, thì hôm nay Thánh Sơn phải cho chúng tôi một câu trả lời!", một người phụ nữ tức giận kêu lên.
"Đúng, phải cho chúng tôi câu trả lời!".
"Giao người ra đây!".
"Thánh Sơn phải cho chúng tôi một lời giải thích!".
Mọi người căm hận kêu lên, lửa giận ngút trời.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy oán hận.
Những kẻ này trước đây còn chẳng bằng con kiến, vậy mà dám tụ tập cùng nhau để lên mặt với Thánh Sơn?
Đây là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ!
"Được! Được! Lũ chuột nhắt các người cũng to gan lắm! Dám vênh váo với Thánh Sơn à? Nếu đã vậy thì hôm nay các người hãy cùng quân đội Long Tổ xuống hoàng tuyền với nhau đi! Giết!".
Người phụ nữ mặc đồ đỏ quát lớn.
"Giết!".
Người đàn ông trung niên cũng gầm lên.
Hai bên lập tức đánh nhau trời long đất lở.
Có thêm cường giả đến từ các tông tộc thế lực này tham gia trận chiến, tình hình có thể nói là tương đối có lợi cho quân đội Long Tổ.
Trương Quân vội vàng thu dọn một phen, lớn tiếng kêu lên: "Các chiến sĩ, hãy cùng tôi tiêu diệt lũ giặc này, dẹp yên bạo loạn, bảo vệ Long Quốc!".
"Bảo vệ Long Quốc!".
"Bảo vệ Long Quốc!".
Sĩ khí của các chiến sĩ dâng cao, cao giọng hô lên, bắt đầu lao ra đánh, nội ứng ngoại hợp cùng với các cường giả đến chi viện.
Người của Thánh Sơn lập tức lùi lại liên tục, không thể chống lại.
Cục diện đã bắt đầu nghiêng hẳn về một bên.
Sắc mặt của người phụ nữ mặc đồ đỏ trở nên vô cùng khó coi.
"Vũ đại nhân, không thể tiếp tục thế này được, nếu không người của chúng ta sẽ bị giết sạch mất. Phải hạ lệnh cho bọn họ rút lui, dựa vào núi cố thủ, nếu không hôm nay bọn họ sẽ đánh bại Thánh Sơn!", Thanh Nha cuống lên, vội ôm quyền nói.
"Rút lui cố thủ? Sao có thể rút lui cố thủ được? Một khi di chuyển chiến trường lên Thánh Sơn, thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng đến chủ thượng! Giết! Giết cho tôi! Cho dù còn một người cuối cùng cũng không được phép rút lui!".
Người phụ nữ mặc đồ đỏ gầm lên đầy dữ tợn, lăng không nhảy lên, hóa thành một luồng sáng đỏ xông vào đám người, tàn sát bừa bãi.
Cô ta có võ công phi phàm trác tuyệt, các võ sĩ bình thường sao có thể là đối thủ chứ? Cô ta xông vào đám người như hổ giữa bầy dê, điên cuồng chém giết những người xung quanh.
Nhưng bản thân người phụ nữ mặc đồ đỏ mạnh mẽ không có nghĩa là tất cả người của Thánh Sơn đều mạnh.
Sự tham chiến của cô ta không thể thay đổi cục diện trận đấu.
Người của Thánh Sơn không ngừng ngã xuống.
Thắng thua của trận chiến này đã quá rõ ràng.