"Khốn kiếp, tao... tao giết mày!".
Lệnh Hồ Vũ đang định rút kiếm ra tay.
Nhưng ngay sau đó, cô gái áo đỏ đã níu lấy cánh tay hắn, kéo giật lại.
"Đừng kích động!".
"Cô cản tôi làm gì?".
"Sao anh ngu ngốc thế nhỉ? Anh là đối thủ của anh ta sao?".
Cô gái mặc áo đỏ lạnh lùng hừ một tiếng.
Lệnh Hồ Vũ ngây người ra.
"Huống hồ người này còn có đám Lang Gia giúp đỡ, như hổ mọc thêm cánh, anh lấy gì đấu với anh ta?".
"Ừm..."
Lệnh Hồ Vũ câm nín.
Bây giờ hắn đấu với người này thì không sáng suốt chút nào.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh thì không định tham gia vào trận chiến Võ Thần.
"Họ Lâm kia, tao nói cho mày biết, mày hãy từ bỏ ảo tưởng đục nước béo cò đi! Tao sẽ để mắt đến mày, mày đừng hòng giở trò gì!".
Lệnh Hồ Vũ lạnh lùng nói, sau đó xoay người định đi.
Nhưng hắn vừa quay đi, Lâm Chính đã gọi giật lại.
"Lệnh Hồ Vũ, bây giờ đến lượt anh lên tiếng sao?".
Lâm Chính vừa dứt lời, Lệnh Hồ Vũ liền khựng lại, kinh ngạc nhìn anh.
"Ý mày là sao?".
"Tôi đã cho anh đi đâu".
Lâm Chính chậm rãi rút Tà Kiếm Tuyệt Thế ở hông ra, tà khí ngút trời tỏa ra.
Lệnh Hồ Vũ giật nảy mình, run rẩy nói: "Anh... anh định làm gì?".
"Vừa nãy là anh uy hiếp tôi sao?".
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh nói: "Uy hiếp tôi thì đừng trách tôi không khách khí!".
Lâm Chính tiến từng bước về phía Lệnh Hồ Vũ, sát khí đằng đằng.
Lệnh Hồ Vũ biến sắc, lùi lại liên tục.
"Thần y Lâm, tôi khuyên anh đừng có kích động, hiện giờ Lệnh Hồ Vũ vẫn là đệ tử của hai vị Võ Thần, anh động đến anh ấy chẳng phải là đối đầu với hai Võ Thần sao?".
Cô gái áo đỏ thầm chửi Lệnh Hồ Vũ là đồ ngu xong, liền lên tiếng khuyên nhủ.
"Vậy thì sao chứ? Tôi ghét nhất là bị người ta uy hiếp, kẻ nào uy hiếp tôi thì tôi phải giết hắn. Thực ra tôi biết ngay cả Thương Lan Võ Thần cũng mong tôi chết, nhưng ông ta chưa bao giờ công khai uy hiếp tôi cả".
Lâm Chính bình thản nói: "Huống hồ, sau trận chiến này thì sao tôi phải sợ hai vị Võ Thần chứ?".
"Ý anh là sao?".
Cô gái áo đỏ nheo mắt lại.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính đã giơ kiếm lên chém tới.
Vèo!
Kiếm khí màu đen đáng sợ như răng nanh của ác ma, cắt về phía Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ sợ hãi đến mức không đứng vững, điên cuồng lùi lại, còn gào mồm lên: "Ngăn anh ta lại!".
Tuy các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ ở phía sau không muốn giao đấu với Lâm Chính, nhưng vẫn phải cắn răng xông lên.
"Đi!".
Cô gái mặc áo đó nhân đó quát lên, kéo Lệnh Hồ Vũ bỏ chạy.
Đám Lang Gia và Lâm Chính giải quyết xong người của thế gia Lệnh Hồ, đang định đuổi theo thì bị Lâm Chính cản lại.
"Không cần đuổi theo!".
"Người anh em, diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không hậu họa khó lường!".
Lang Gia trầm giọng nói.
"Tôi biết, nhưng bây giờ không phải lúc đuổi theo, hiện giờ tình hình phức tạp, chúng ta nên giữ sức để ứng phó với tình huống bất ngờ".
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Tình huống bất ngờ? Người anh em, ý cậu là sao?".
Lang Gia khó hiểu hỏi.
Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn về phía Diệp Viêm ở xa xa.
Diệp Viêm cũng nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lang Gia nhìn theo ánh mắt của Lâm Chính, đồng tử bỗng trở nên đỏ ngầu.
"Là thằng súc sinh này!".
Lang Gia khẽ gầm lên.
"Không ngờ hắn cũng ở đây! Đại ca, chúng ta phải trả thù cho các anh em đã mất!".
"Đi tìm hắn!".
Mọi người vô cùng phẫn nộ, rút kiếm ra, đang định vòng qua chiến trường để trả thù Diệp Viêm.
Nhưng đúng lúc này.
Ầm!
Một luồng sóng xung kích mãnh liệt bỗng ập tới.
Đám Lang Gia trở tay không kịp, bị hất bay đi.
Ngay cả Lâm Chính cũng bị luồng sức mạnh này ép cho phải lùi lại.
Sau khi ổn định cơ thể, anh lập tức nhìn về phía chiến trường.
Sắc mặt anh bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi.