Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần Võ Tôn sau khi được băng bó thì đã có thể đi lại bình thường. Những người hộ lý thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.

“Vừa rồi rõ ràng cô bị thương nặng như vậy cơ mà. Sao lại cử động rồi? Cô mau về giường nghỉ ngơi đi. Nếu như động vào vết thương là mệt lắm đó”, người hộ lý vội nói.

“Không sao? Tôi khác bọn họ, nằm trên giường không thoải mái. Để tôi vận động chút đi”, Thần Võ Tôn thản nhiên nói sau đó khập khễnh đi ra khỏi phòng.

Người hộ lý vội vàng đi theo. Bà ta nhìn thấy đám đông vây kín trước phòng cấp cứu thì chợt ý thức ra điều gì đó và vội đi tới.

“Thần y Lâm thế nào rồi?”, Thần Võ Tôn nhìn cửa phòng đóng chặt bèn hỏi người bên cạnh.

Những người bên cạnh lắc đầu, cúi đầu rời đi.Thần Võ Tôn chau chặt mày. Bà ta có thể nhận ra sự đau khổ của những người này.

Lúc này bà ta chú ý tới hình ảnh phía sau cánh cửa lớn ở khu vực cổng chính: "Những người này đều đang cầu nguyện cho thần y Lâm sao? Xem ra thần y Lâm rất được lòng người nhỉ", bà ta lầm bầm, ấn tượng dành cho thần y Lâm cũng dần thay đổi.

Lúc này cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Tần Bách Tùng với khuôn mặt lo lắng bước ra.

“Tần viện trưởng, tình hình thế nào rồi?”

“Ông Tần thần y Lâm được cứu chưa?”

“Cậu ấy nhất định sẽ khỏe mạnh hồi phục có đúng không?”

“Ông Tần…”

Đám đông nhao lên như ong vỡ tổ, ai cũng cuống lên hỏi. Tần Bách Tùng lẳng lặng lắc đầu sau đó ngồi xuống bên cạnh và châm thuốc.

Đám đông tái mặt. Tần Bách Tùng đã cai thuốc hơn 30 năm rồi. Không ai nghĩ là ông ta lại hút lại.

Thế nhưng hôm nay ông ta đã lại hút lại…Từ Thiên tái mặt, vội vàng lùi về sau.

“Năng lượng kỳ lạ trong người thầy quá lớn, chúng tôi không thể nào kiểm soát được. Tạm thời đành dùng cách truyền thống để điều trị. Nhưng cách này…e rằng thầy sẽ không thể cầm cự được lâu nữa”, Long Thủ hai mắt đỏ hoe. Ông ta cố gắng giữ cho mình được bình tĩnh.

Đám đông nghe thấy vậy bèn lộ vẻ thương cảm. Có rất nhiều người lập tức hét lên. Bầu không khí tang thương bao trùm lấy không gian. Thần Võ Tôn chau mày nhìn Tần Bách Tùng: “Ông nói nguồn sức mạnh đó chắc là nói ma khí đúng không?”

Tần Bách Tùng ngước nhìn Thần Võ tôn và gật đầu: “Có lẽ chính là ma khí. Nói rất mạnh, sức tấn công rất ghê gớm. Chúng tôi không thể lấy ra được. Cơ thể thầy mạnh hơn người thường chứ nếu là người khác thì chắc đã thịt nát xương tan từ lâu rồi. Chúng tôi dùng cách truyền thống nhưng cách này chỉ có thể bảo vệ được tạm thời còn vết thương của thầy quá nặng, nếu như không kịp thời đào thải hết khí tức đó rồi chữa trị thì thầy hôm nay chắc sẽ…”, nói tới đây tay cầm điều thuốc của Tần Bách Tùng khẽ run lên.

Ông ta lẳng lặng nhìn, cuối cùng vứt điếu thuốc, dùng chân dập tắt. Mắt ông ta rưng rưng. Rõ ràng là ông ta cảm thấy không cam tâm.

“Với y thuật của thầy thì chắc chắn sẽ có cách”.

“Sao y thuật của chúng ta lại kém như vậy chứ. Rõ ràng là theo thầy lâu như vậy rồi cơ mà? Vậy mà không bằng được 1/10 y thuật của thầy”.

“Tôi thật quá vô dụng”, Tần Bách Tùng đấm cửa sổ.

Thần Võ Tôn nhìn ông ta một lúc rồi lên tiếng: “Có một cách có thể cứu được thầy của các ông”.

“Cách gì vậy có thể nói cho chúng tôi không?”, ông ta giật mình, lập tức hỏi.

“Ma khí mạnh như vây chắc chắn không phải loại thường. Tìm biện pháp chữa khỏi cũng khó như lên trời. Chỉ có pháp bảo của ma nhân may ra mới cứu được. Tôi nghe nói trước khi thần y Lâm chết có nhận được một món quà từ Tử Vực. HÌnh như đó là Hoàn Hồn Châu”, Thần Võ Tôn nói. Tần Bách Tùng giật mình.

“Đúng vậy”, Từ Thiên vội chạy tới.

“Vậy thì đúng rồi. Thần y Lâm có thể được cứu sống bằng thứ đó", Thần Võ Tôn điềm đạm nói:”Chỉ cần đặt thứ đó vào cơ thể thần y Lâm ba ngày thì sau ba ngày ma khí sẽ bị Hoàn Hồn Châu hút hết”,

“Thật sao?”

“Mau, mau đi lấy thứ đó đặt vào cơ thể của thầy”, Tần Bách Tùng kích động nói.

"Ok”, Từ Thiên vội vàng chạy đi.

“Đợi đã”, lúc này Thần Võ Tôn vội kêu lên.

“Tôn giả còn việc gì sao?”, đám đông nghi ngờ hỏi.

“Có một chuyện tôi phải nói rõ. Hoàn Hồn Châu mặc dù có thể đối phó được với ma khí nhưng dù sao nó cũng là ma vật. Đặt nó trong cơ thể thần y Lâm ba ngày, mặc dù có thể cứu sống được cậu ta nhưng có thể cơ thể cũng sẽ bị vật đó làm tổn thương”, Thần Võ Tôn chần chừ.

Đám đông giật mình

“Cô nói vậy là có ý gì?”, Tần Bách Tùng vội hỏi.

“Hoàn Hồn Châu là pháp bảo của Thiên Ma Đạo, ma tính cực mạnh. Người thường chỉ cần tiếp xúc thôi là sẽ bị ma tính xâm nhập, mất đi lý trí. Nếu đặt nó vào trong cơ thể, dù là người mạnh như thần y Lâm thì cũng khó mà đối kháng lại được nó .Trong ba ngày đủ để nói gây độc cho cậu ấy”, Thần Võ Tô nói: “Một khi bị nhiễm ma độc thì khó mà có thể giải độc được. Nếu là bị trúng độc nhẹ thì còn đỡ, một khi bị nặng thì sẽ lại nguy hiểm tới tính mạng. Ba ngày, tôi sợ rằng lượng độc ngấm vào cũng không phải dạng thường…”

Dứt lời, đám đông bàng hoàng. Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng lại nhìn Tần Bách Tùng.

“Cứu đi”, Tần Bách Tùng hít một hơi thật sâu.

“Tần viện trưởng”, Từ Thiên cuống cả lên, vội nói.

Tần Bách Tùng chỉ cắt lời: “Nếu không làm vậy thì hôm nay thầy sẽ chết đấy”.

Từ Thiên khựng người. Ông ta im lặng một hồi lâu rồi quay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK