Mặc dù không rõ mục đích của Lâm Chính là gì nhưng ông hai Dục biết Lâm Chính chắc chắn sẽ không từ bỏ Thiên Sinh Đao.
Người này biết là bản thân mình không thể phá vòng vây bèn cố ý đưa Thiên Sinh Đao ra để dụ đám người này chém giết lẫn nhau.
“Lẽ nào dự định của cậu ta là ôm cây đợi thỏ, đám người này chém giết nhau càng nhiều thì cậu ta sẽ ra tay đoạt lại Thiên Sinh Đao?”
“Thế nhưng lúc này có biết bao nhiêu người cùng ôm cây đợi thỏ, biết lúc nào mới là thời cơ đây?”
Ông hai Dục suy nghĩ sau đó đột nhiên nghĩ tới việc chính mình cũng không muốn rời đi nữa mà chỉ lẳng lặng chờ đợi. Xem xem kẻ ngoại vực này rốt cuộc có ý đồ gì.
Cuộc chiến càng lúc càng trở nên khốc liệt. Dục Chấn Thiên đưa người lao về phía Thiên Sinh Đao
Cốc chủ Trùng Long Cốc cũng vậy. Thế nhưng lúc này dù là ai có được Thiên Sinh Đao thì cũng bị những người xung quanh bao vây và tấn công. Nếu không thịt nát xương tan thì họ cũng chết teo.
Hầu như không ai có thể cầm được Thiên Sinh Đao quá lâu. Người của Tu Di từ đại môn đã tới.
Đến cả Ái Nhiễm cũng vội vàng có mặt: “Anh Lâm, anh Lâm”
“Thần y Lâm, anh ở đâu, thần y Lâm?”
Ái Nhiễm cuống cả lên, thế nhưng người đông quá họ không thể nào mà tìm được bóng dáng của Lâm Chính.
“Lẽ nào...Lâm Chính xảy ra chuyện rồi sao?”
“Bọn họ đang tranh đoạt Thiên Sinh Dao, xem ra Lâm Chính gặp chuyện không hay rồi”.
“Phải làm sao đây?”, đám đông tái mặt.
Thật không ngờ bọn họ mất công đưa Lâm Chính đi như vậy mà không có ích gì.
“Nhóc, chúng ta đi thôi, ở đây loạn quá, có rất nhiều thế tộc xen ngang vào tình hình là sẽ xảy ra đại chiến mất. Chúng ta ở đây cũng chẳng giải quyết được gì”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài và khuyên bảo.
Một cuộc chiến lớn như vậy họ chẳng thể làm gì, thậm chí mà đến gần còn gặp nguy hiểm nữa. Ái Nhiễm đương nhiên biết điều đó. Thế nhưng cô ta không tin Lâm Chính đã chết.
“Sư phụ đưa Nam Phong sư huynh rời đi đi. Đệ tử ở đây đợi tiếp ứng cho Lâm Chính”, Ái Nhiễm khẽ nói.
Tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài, không nói gì nữa.Các thế tộc đánh nhau khiến trời đất đảo loạn, máu chảy thành sông.
Cả con đường với cây cối rậm rạp bị phá nát. Con đường vốn gập ghềnh giờ đã bị cào bằng, tạo ra một con đường mới.
Lúc này trên người Lâm Chính đã có hàng nghìn cây châm. Những cây châm này khiến anh nhìn giống như một con nhím, ai thấy cũng phải rùng mình.
Ông hai Dục ở bên cạnh đã không còn cách nào hiểu được sức mạnh trong cơ thể Lâm Chính là loại gì nữa rồi.
Đúng lúc này, Lâm Chính mở mắt. Làn da anh đỏ hơn, đôi mắt cũng biến thành màu đỏ máu, tóc đã mọc dài hơn và biến thành màu trắng toát. Điều khiến người khác càng kinh ngạc hơn là tứ chi của anh hình thành nên những đường gân nổi.
Ai cũng bàng hoàng. Anh từ từ đứng dậy. Khí tức của anh trở nên vô cùng huyền diệu, phóng ra bốn phía. Dưới sự bao bọc của luồng khí tức, ông hai Dục cảm thấy thót tim. Ông ta sợ tới mức vội vàng lùi lại.
Đúng lúc ông ta tưởng Lâm Chính sẽ ra tay thì anh lại lấy ra vô số những chiếc bình nhỏ. Anh đổ ra từng viên thuốc và nhét vào miệng.
“Còn định gia tăng sức mạnh sao?”, ông hai Dục nín thở.
Lúc này Lâm Chính khiến ông ta nghĩ tới một người.
Giản Đào! Lẽ nào kẻ ngoại vực này cũng đã tới trạng thái gia tăng vô tận rồi?