Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ anh nhiều lắm chỉ có vốn liếng để đối kháng với Thần Hỏa Tôn Giả.

Nhưng rõ ràng thế này không đủ để quyết định thắng thua của trận chiến đấu này.

Lâm Chính không còn đường nào để đi, cắn chặt răng, lại khởi động Bạch Liên.

Ầm ầm!

Hoa sen màu trắng và kính hàn băng va chạm với nhau.

Một lượng lớn khói mù lại lan tràn ra.

Cùng lúc đó, pháo xung điện từ chùm ion cũng đã tích lũy xong sức mạnh, nhắm thẳng vào Thần Hỏa Tôn Giả bắn ra.

Vù!

Chùm sáng đáng sợ đánh tan tất cả, bắn thẳng về phía Thần Hỏa Tôn Giả.

Nhưng lần này ông ta đã có đề phòng, không dám đỡ mà nhanh chóng di chuyển cơ thể tránh đi.

Lực xung kích của chùm sáng bắn ra rất đáng sợ, dù ông ta đã tránh đi vẫn bị khí áp của chùm sáng đánh lùi mấy chục mét.

“Xông lên, không tiếc bất cứ giá nào, phá hỏng cái máy đó cho tôi!”.

Thần Hỏa Tôn Giả đứng vững lại, lớn tiếng hét lên.

Người của đảo Thần Hỏa hoàn hồn lại, ai nấy chạy như điên về phía đại pháo bên cạnh Lâm Chính.

“Muốn chết!”.

Lâm Chính nổi giận, lại vung tay.

Ầm!

Dị hỏa lan ra, hóa thành bức tường chắn ngang trước mặt.

Người của đảo Thần Hỏa xông tới vừa dính phải dị hỏa đã bị thiêu cháy thành tro.

Dù bọn họ cũng tinh thông thuật Hỏa Viêm, nhưng trước mặt dị hỏa, thuật Hỏa Viêm của bọn họ có phẩm cấp quá thấp, hoàn toàn không thể chống cự được nhiệt độ đáng sợ của dị hỏa.

Thế nhưng hảo hán không địch nổi bầy sói hoang, có người của đảo Thần Hỏa đã tránh được dị hỏa đến gần phía này.

Người của Dương Hoa lập tức tiến lên đón đỡ.

Hai bên chiến đấu kịch liệt xung quanh pháo xung điện từ chùm ion.

Toàn bộ thôn trang chìm trong lửa và băng đan xen.

Ở Giang Thành cách xa nghìn dặm.

Những bóng người đen tuyền đang lặng lẽ tiến vào thành phố.

Tô Nhu vẫn đang xử lý tài liệu ở công ty như thường lệ.

Gần đây tình hình thị trường không được tốt lắm, chạy vài đơn hàng không có lợi nhuận gì khiến cô cực kỳ đau đầu.

Cộng thêm gần đây liên tục xảy ra chuyện khiến cô hơi lao lực.

“Cô Tô, có vẻ cô cũng mệt rồi, nếu thực sự không xử lý được thì chi bằng tan làm, quay về nghỉ ngơi sớm đi?”.

Lúc này, Cung Hỉ Vân ở bên cạnh không khỏi lên tiếng.

“Cô Cung, tôi không sao, cô cũng nên về sớm đi, không cần bảo vệ tôi”, Tô Nhu thở dài nói.

“Thế sao được, thần y Lâm đã dặn tôi phải bảo vệ sự an toàn của cô. Dù sao gần đây Giang Thành không yên bình, nếu có chuyện gì, tôi cũng có thể giúp đỡ cô”, Cung Hỉ Vân lắc đầu nói.

“Giang Thành có thể có chuyện gì?”, Tô Nhu không khỏi bật cười: “Chẳng lẽ là đám quái nhân lần trước? Những người đó quả thật rất đáng sợ, nhưng tôi nghĩ bọn họ không dám tới đây đâu. Dù sao quân đoàn Long Huyền của Long Quốc đã đến Giang Thành đóng quân diễn tập, bọn họ dám đến đây gây sự sao? Quân đoàn Long Huyền cũng không phải ngồi không!”.

Cung Hỉ Vân không biết nên nói thế nào mới phải.

Thật ra quân đoàn Long Huyền là Lâm Chính xin Chính phủ Long Quốc điều đến Giang Thành.

Anh lo mình đến vùng cực hàn đối phó với Thần Hỏa Tôn Giả, Thiên Ma Đạo sẽ nhân cơ hội đánh lén, do đó mới điều lực lượng này đến đây.

Nhưng một quân đoàn Long Huyền cũng không đủ để giải quyết Thiên Ma Đạo!

“Cô Tô, có lẽ cô không hiểu tình hình hiện nay cho lắm. Tóm lại cô cẩn thận một chút thì tốt hơn, cá nhân tôi đề nghị tốt nhất cô đừng về nhà ở mà hãy đến chỗ tôi ở thì ổn hơn!”, Cung Hỉ Vân nói.

“Cô lo quá rồi, tôi cũng không phải nguyên thủ quốc gia, sao lại có nhiều người muốn đối phó tôi như vậy?”, Tô Nhu cười hỏi.

“Cô không phải nguyên thủ quốc gia, nhưng cô là người mà thần y Lâm rất quan tâm!”, Cung Hỉ Vân buột miệng nói.

Nghe vậy, Tô Nhu sửng sốt.

Cô ngạc nhiên nhìn Cung Hỉ Vân, bấy giờ Cung Hỉ Vân cũng ý thức được lời mình nói hơi kỳ lạ, vội vàng xua tay cười nói: “Ý tôi là thần y Lâm rất quan tâm người bạn là cô. Cậu ấy lo cô sẽ bị cậu ấy liên lụy, cho nên muốn tôi bảo vệ cô thật tốt”.

Tô Nhu im lặng một lúc, sau đó lắc đầu, tiếp tục xử lý công việc trong tay, cũng không nói gì thêm.

Cung Hỉ Vân ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh, nhàn rỗi đến nhàm chán, ngồi nghịch điện thoại.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên, là thân tín của cô gọi đến.

Cung Hỉ Vân sững người, vội vàng bắt máy.

“A Đông, sao rồi?”.

“Chị Vân, em không liên lạc được với phía A Cường!”, bên kia điện thoại vang lên giọng nói gấp rút của đàn em thân tín.

“Không liên lạc được? Sao lại như vậy? Điện thoại tắt máy rồi sao?”, Cung Hỉ Vân sửng sốt, hỏi.

“Không phải, là không có ai bắt máy! Không biết A Cường sao rồi”.

“Không ai bắt máy?”.

Cung Hỉ Vân khó hiểu.

A Cường phụ trách công việc canh gác ở lối ra vào Giang Thành, hơn nữa còn là gác trong bóng tối.

Vô duyên vô cớ chắc chắn hắn không thể nào không bắt máy!

Nhất định là xảy ra chuyện rồi!

Cung Hỉ Vân đột nhiên đứng lên, lao vọt tới kéo tay Tô Nhu chạy ra ngoài.

“Hả? Cô Cung, cô làm gì vậy?”, Tô Nhu sốt ruột, vội vàng hô lên.

“Cô Tô, bây giờ không phải lúc nói chuyện này! Cô hãy đi theo tôi mau!”.

“Chúng ta đi đâu?”.

“Không cần hỏi nhiều, cứ đi là được!”.

Cung Hỉ Vân cảm thấy không ổn, cũng không muốn giải thích với Tô Nhu.

Tô Nhu nhíu mày, nhưng không phản kháng.

Hai người đến trước thang máy, Cung Hỉ Vân vừa định ấn thang máy, nhưng thang máy đột nhiên tự động đi lên, đi tới tầng của bọn họ.

Cung Hỉ Vân ý thức được chuyện không ổn, lập tức kéo Tô Nhu chạy về phía cầu thang bộ ở bên cạnh.

Hai người nhanh chóng xuống lầu.

Cung Hỉ Vân tốt xấu gì cũng từng luyện một ít võ, hơn nữa còn dùng đan dược mà Lâm Chính cho, thể chất rất tốt, chạy xuống lầu rất nhanh.

Nhưng Tô Nhu lại không ổn, chỉ mới đi ba bốn tầng đã thở hổn hển.

“Không được rồi! Tôi… Tôi không chạy nổi nữa! Tôi phải nghỉ một chút!”.

Tô Nhu thở dốc nói.

“Cô Tô, bây giờ không phải lúc nghỉ, nhanh đi theo tôi!”.

Cung Hỉ Vân sốt ruột, kéo theo Tô Nhu chạy xuống lầu.

Ầm!

Lúc này, phía văn phòng trên tầng cao nhất đột nhiên vang lên tiếng nổ kịch liệt.

Hai người đều giật mình.

“Xảy ra chuyện gì?”, Tô Nhu kinh hãi.

“Quả nhiên người của Thiên Ma Đạo đến rồi!”.

Cung Hỉ Vân nghiêm nghị, không quan tâm gì nữa, tiếp tục chạy xuống dưới.

Lần này Tô Nhu cũng không nói thêm nữa, cắn răng kiên trì.

Ù ù ù…

Điện thoại của Cung Hỉ Vân lại vang lên.

Cô ta vừa chạy vừa lấy điện thoại ra nghe, trong điện thoại lại vang lên giọng khẩn thiết của thân tín.

“Chị đừng đi cửa lớn, cửa lớn bị bọn họ chiếm rồi! Cẩn thận! Á!”.

Cung Hỉ Vân căng thẳng, người kia còn chưa nói xong đã nghe vang lên tiếng la hét thảm thiết.

Cô ta kinh hãi, nhìn xuống dưới tầng.

Đây là tầng hai!

“Nhảy cửa sổ!”.

Cung Hỉ Vân không dám do dự, lập tức nói.

“Cái gì?”.

Tô Nhu ngạc nhiên.

“Mau lên!”.

Cung Hỉ Vân sốt ruột.

Nhìn thấy vẻ mặt của Cung Hỉ Vân như vậy, Tô Nhu hoảng hốt, lập tức đi đến đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy có một chiếc xe van đỗ bên dưới, bèn nhắm mắt đánh liều nhảy xuống.

Rầm!

Người cô ngã mạnh lên nóc xe, cơn đau dữ dội khiến cô suýt chút nữa ngất đi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK