“Hả?”, Trương Nhã, Hứa Tình trợn tròn mắt, bàng hoàng nhìn Đặng Lôi bị đập ra đất.
“Đặng Lôi”, Hứa Tình vội chạy tới đỡ anh ta dậy.
“Tôi không sao?”, Đặng Lôi đứng dậy. Anh ta cảm giác ngực đau âm ỉ. Đồng thời, anh ta cũng thầm cảm thấy ngạc nhiên.
Chuyện gì thế này? Những người này không phải là đồng bọn của Lâm chính sao? Sao lại lợi hại như vậy chứ? Lúc đối phương tấn công anh ta, động tác nhanh tới mức mơ hồ. Có thể thấy sức mạnh và tốc độ của đối phương đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Đặng Lôi. Nếu như hắn là đồng bọn của Lâm Chính thì sẽ không thể lợi hại như vậy.
“Lâm Chính, chuyện này là thế nào?”, Đặng Lôi quay qua hét lớn với Lâm Chính.
“Tôi làm sao biết được”.
“Lẽ nào anh ta không phải…”
“Cái gọi là đồng bọn là do cậu nghĩ ra thôi. Tôi nói rồi, tôi không quen bọn họ, do cậu nghĩ nhiều đấy”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu…”, Đặng Lôi bặm môi, cảm thấy cuống quýt. Đòn tấn công vừa rồi đã khiến anh ta nghi ngờ rằng đúng là người này không liên quan gì tới Lâm Chính thật.
Lẽ nào là do anh ta đoán nhầm, những người này không phải là diễn viên sao?
Nhưng vừa rồi sao Lâm Chính có thể xử lý nhiều người như vậy chỉ bằng một chiêu chứ?
Chẳng lẽ cậu ta cũng là cao thủ võ lâm? Đặng Lôi không tin. Anh ta có thể đánh được mười người như Lâm Chính.
“Đặng Lôi, giờ chúng ta phải làm sao?”, Lúc này, Trương Nhã hỏi.
“Không cần lo lắng, Trương Nhã, vừa rồi là do tôi sơ suất chứ thực ra gã này chẳng là gì cả. Để tôi đối phó với hắn”, Đặng Lôi cố nặn ra một nụ cười, tỏ vẻ tự tin. Anh ta đẩy cô gái ra, bày ra một tư thế trước tên chột.
“Ồ! Chẳng là gì sao? Xem ra tôi bị cậu khinh thường rồi nhỉ?”
Tên chột cười thản nhiên: “Nếu đã vậy thì tôi đành phải thể hiện một chút vậy. Nếu không thì mất mặt lắm”.
Dứt lời...
Vụt! Tên chột đột nhiên tăng tốc, lao về phía Đặng Lôi. Nguồn khí tức phát ra từ hắn mạnh tới mức ghê người. Mặc dù võ công của Đặng Lôi cũng không tệ nhưng đối diện với loại sức mạnh thế này thì anh ta cũng chẳng phản ứng kịp. Đợi đến khi anh ta nhìn rõ tên chột thì đối phương đã đứng ngay trước mặt và tát cho anh ta một bạt tai rồi.
Tiếng tát giòn giã vang lên. Cả người Đặng Lôi xoay mấy vòng, đập mạnh xuống đất, vài chiếc răng rơi ra, trông anh ta vô cùng thê thảm.
“Hả?”, Hứa Tình Và Trương Nhã sợ tới mức mất vía.
“Tôi còn tưởng thẳng nhóc này thế nào, không ngờ là một kẻ vô dụng. Thật đáng thất vọng. Xem ra trên người các vị cũng chẳng có bảo bối gì rồi”.
Tên chột lắc đầu, làm bộ thất vọng lắm. Thế nhưng hắn nhìn Trương Nhã và Hứa Tình rồi đột nhiên để lộ ánh mắt ham muốn đầy dục vọng.
“Hai cô nhóc này trông khá đấy, vừa hay ngồi đây đợi con mồi cũng hơi chán, thế nên để hai cô gái này ở lại cùng ông đây đi. Những đứa khác thì biến”, tên chột cười nói.
Đặng Lôi lồm cồm bò dậy, nghe thấy vậy thì run bắn lên. Anh ta đã nảy ra suy nghĩ thoái lui từ lâu. Anh ta biết thực lực của gã này mạnh hơn mình nhiều.
Ở nơi hoang vắng, bốn bề không một bóng người thế này mà đối phương có giết mình thì cũng chẳng ai biết.
“Anh định làm gì?”, Trương Nhã run rẩy nói. Hứa Tình thì đã núp sau lưng cô ta từ lâu.
“Làm gì à? Hừ! Muốn hai cô chơi cùng tôi thôi mà! Nào! Ngoan ngoãn tới đây, đừng để ông phải tức giận, nếu không đến lúc khổ lại trách”, tên chột hừ giọng.
“Tôi…tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà làm càn…tôi…tôi báo cảnh sát đấy”, Trương Nhã lấy điện thoại ra, căng thăng nói.
“He he, để xem cô có thể gọi được điện thoại ở nơi như này không?”, tên chột cười khinh thường.
Trương Nhã lập tức bấm số. Thế nhưng gọi mấy lần cũng vẫn chỉ nghe được tiếng tút út…
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.
“Hả?”, nghe thấy vậy, Trương Nhã suýt ngã ra đất.
“Đây là đâu, lẽ nào các người không biết? Đây là nơi không người nổi tiếng nhất trong nước. Cả vùng này không một bóng người, cũng không có tín hiệu đâu. Tôi có làm gì ở đây thì cũng chẳng ai biết. Nào cô gái, tôi muốn cô, mau ngoan ngoãn phối hợp, nếu không là lại phải chịu thiệt đấy”.
Tên chột phất tay: “Giờ tôi đếm đến ba, cô mau lại đây. Sau ba tiếng đếm mà không tới thì tôi sẽ ra tay . Mà nếu để tôi ra tay…thì cô sẽ khó chịu cho coi”.
Nói xong tên chột liếm môi. Hứa Tình sợ tới mức khóc toáng lên. Trương Nhã thì run rẩy. Đầu óc cô gái trở nên hỗn loạn. Cô ta thật không biết phải làm thế nào trong tình huống này.
Đặng Lôi thì đã núp sau họ rồi, trông vô cùng buồn cười. Rõ ràng là anh ta định chuồn đi .Trương Nhã là người thông minh, biết là lúc này không thể nào nhờ vào Đặng Lôi được nữa.
Còn Lâm Chính, như Đặng Lôi nói thì cũng chỉ là một kẻ vô dụng, cũng chẳng thể hi vọng gì. Hơn nữa Lâm Chính và bọn họ không thân lắm, trong tình huống thế này, làm gì có chuyện anh chịu liều mạng vì bọn họ. Thế nên Trương Nhã đành phải lựa chọn mạo hiểm.
“Tiểu Tình đừng khóc. Nghe đây, lát nữa chị sẽ giữ chân kẻ này, em tìm cách rời khỏi đây, chạy ra ngoài tìm người giúp đỡ, nghe rõ chưa?”, Trương Nhã khẽ nói.
“Chị Nhã…”
“Tiểu Tình, giờ không phải là lúc khóc lóc, em chuẩn bị đi”, Trương Nhã đanh giọng.
Tên chột thì bắt đầu đếm...
“Một!”
“Hai!”
“Ba…”
Hắn đếm rất nhanh như không thể kiên nhẫn thêm nữa. Trương Nhã cũng không dám chần chừ, cô ta lập tức đi về phía tên chột.
Tên chột nhếch miệng cười, để lộ vẻ đắc ý. Đặng Lôi thấy vậy thì lập tức lùi ra xa định bỏ chạy.
“Đúng là đồ ham sống sợ chết”, tên chột thấy Đặng Lôi định bỏ chạy thì nhổ nước miếng. Còn Hứa Tình và Trương Nhã cảm thấy vô cùng thất vọng.
“Được rồi, tới đây và quỳ xuống để tôi thưởng thức”, tên chột liếm môi, cảm thấy hứng thú vô cùng.
Khi Trương Nhã vừa đến gần, còn chưa kịp quỳ xuống thì cô ta đã móc từ trong người ra một chiếc bình và xịt vào mắt của tên chột.
“Á”, tên chột lập tức ôm mặt, vội vàng lùi lại.
“Xịt cay sao?”, Hứa Tình sững sờ.
“Chạy đi”, Trương Nhã hét lên và quay đầu bỏ chạy. Hứa Tình cũng lập tức phản ứng lại.
Đây là kế hoạch của Trương Nhã. Chỉ có điều hai cô gái ngây thơ quá.
Mặc dù tên chột bị xịt cay mắt nhưng hắn là kẻ luyện võ, không nhìn rõ thì vẫn có thể dựa vào tai để phân biệt.
Hai cô gái chưa chạy được bao xa thì tên chột đã lao tới, hắn siết chặt cổ tay Trương Nhã và ghì cô xuống.
“Á!”, Trương Nhã hét lên.
“Con nhóc này, chán sống rồi phải không”, tên chột tức giận, tát thẳng vào mặt của Trương Nhã. Với sức mạnh của hắn thỉ đủ để đánh gãy vài cái răng của cô ta.
Trương Nhã sợ tới mức mất vía. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc....
Bụp!
Đúng lúc này, một cánh tay lao ra, chộp lấy cổ tay của tên chột…