Tầm 50 phút sau, Thẩm Hạo Thắng quay lại. Ông ta cầm theo một hộp ngọc.
Một chiếc hộp được chế tác hoàn toàn từ ngọc, vô cùng tinh tế. Từ hoa văn thiết kế có thể nhận ra chiếc hộp này cũng đã nhiều năm tuổi.
“Đây là gì?”, Lâm Chính bước tới, nói giọng khàn khàn.
“Đây là bảo vật của nhà họ Thẩm chúng tôi! Hà Ngọc Huyền Lệnh Cao. Nghe nói thứ này không phải do con người luyện ra mà là tinh hoa được lấy ra từ bên trong một loại dược thảo có niên đại hàng nghìn năm, dùng loại cao này cho người đã chết dùng có thể khiến người đó hồi sinh. Thần y Lâm, có được thứ này cộng với y thuật siêu việt của cậu thì chắc chắn cô Tô Dư sẽ sống lại được”.
Thẩm Hạo Thắng mỉm cười. Thế nhưng trái tim ông ta thì đang nhỏ máu. Ông ta vốn định để thứ này lại cho con trai dùng. Mặc dù ông ta cũng không biết nó có tác dụng thật hay không.
Chẳng còn cách nào khác. Chuyện này liên quan tới sự tồn vong của cả gia tộc. Ông ta cũng hết cách rồi, đành phải giao ra thôi.
Con trai so với cả gia tộc thì ông ta phải chọn gia tộc. Lâm Chính nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem. Bên trong là một thứ kết dính trong suốt. Dưới ánh mặt trời, thứ này lấp lánh như thủy tinh trông khá đẹp mắt.
Lâm Chính cẩn thận đưa tay ra chấm một ít. Anh cảm thấy tay mình mát lạnh giống như có một luồng khí mát vừa được rót vào ngón tay tới lục phủ ngũ tạng.
Một cảm giác thăng hoa trỗi dậy. Thật đặc biệt. Lâm Chính cảm thấy ngạc nhiên lắm. Anh lại cẩn thận đưa lên ngửi rồi dùng lưỡi chạm nhẹ lên món đồ vật. Một sự sảng khoái xộc thẳng lên não anh.
“Đây là…”, Lâm Chính thất thanh.
Thẩm Hạo Thắng giật mình, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm…lẽ nào cậu nhận ra thứ này?”
Lâm Chính không trả lời, chỉ lấy ra một cuốn sách cổ. Có lẽ đó là một cuốn sách y cổ. Anh lật sách giống như đang tìm kiếm thứ gì đó. Anh vô cùng chăm chú. Vài phút sau, Lâm Chính gập cuốn sách lại, bỏ vào túi và hít một hơi thật sâu.
“Đây đúng là dược thảo thượng cổ. Và cũng đúng là có thể nuôi dưỡng da thịt xương cốt, thay đổi Âm Dương. Nhưng nghe nói muốn dựa vào thứ này để hồi sinh thì cũng không hề đơn giản”, Lâm Chính nói.
“Vậy…thì…”, Thẩm Hạo Thắng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, ông ta há hốc miệng, không biết phải nói gì.
“Yên tâm đi, lần này tôi sẽ tha cho nhà họ Thẩm. Mặc dù thứ này không thể cứu sống được người đã chết nhưng phối hợp với y thuật của tôi thì có thể sẽ có tác dụng với Tô Dư”.
Thẩm Hạo Thẳng vui mừng lắm: “Vậy tức là…”
“Ông có thể đưa người của ông cút khỏi đây được rồi”, Lâm Chính nói.
“Được được chúng tôi cút ngay. Cảm ơn thần y Lâm. Cảm ơn”.
Thẩm Hạo Thắng mừng rơn, cúi gập người kêu người nhà họ Thẩm rời đi.
Thế nhưng…ông ta đi rất chậm. Đôi mắt ông ta ánh lên vẻ do dự.
“Gia chủ, tại sao còn chưa đi vậy?”, thấy Thẩm Hạo Thắng như muốn dừng lại thì một người nhà họ Thẩm hỏi.
“Trạch Nguyên, giúp tôi làm một chuyện", Thẩm Hạo Thắng trầm giọng.
“Chuyện gì ạ?”
“Lập tức dặn dò nói những người khác làm như sau...”, Thẩm Hạo Thắng nói nhỏ vào tai người nhà họ Thẩm.
Người này hiểu ý, lập tức chạy đi. Lâm Chính thì vẫn dán chặt mắt vào Hà Ngọc Huyền Lệnh Cao. Anh cảm thấy vô cùng kích động.
“Thật không ngờ thứ được ghi chép trong sách cổ là thật. Trên đời này có những thứ thần kỳ thật. Xem ra Tô Dư sẽ không sao thật rồi. Không chỉ Tô Dư mà ngay cả độc tố của Tô Nhu cũng sẽ được giải nữa. Tốt quá, tốt quá rồi”, Lâm Chính lầm bầm, run rẩy siết Hà Ngọc Huyền Lệnh Cao ở trong tay.
“Chủ tịch Lâm, chúng ta có thể đi được rồi phải không?”, Từ Thiên hỏi.
“Lập tức quay về. Tôi phải về phòng nghiên cứu ngay. Nhanh lên”, Lâm Chính cuống cả lên.
“Được, tôi sẽ sắp xếp xe ngay lập tức”, Từ Thiên quay người định rời đi.
Nhưng đúng lúc này.
“Á”, một tiếng thét thảm thiết vang lên.
Ngay sau đó người nhà họ Thẩm đang định rời đi bỗng ngất ra đất.
“Cái gì?", Lâm Chính chau mày. Những người khác cũng thấy hoang mang.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thẩm Hạo Thắng, ông làm gì vậy?”, có người kêu lên.
Thẩm Hạo Thắng cũng làm ra vẻ bàng hoàng, vội lao lên đỡ người kia dậy thì thấy người này sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược, không nói được gì nữa.
“Lẽ nào bị trúng độc? Thần y Lâm, tôi đã giao thuốc cho cậu rồi, tại sao cậu còn hạ độc người nhà tôi vậy?”, Thẩm Hạo Thắng đau đớn gào lên.
“Tôi không phải là người quang minh chính đại gì nhưng những chuyển dơ bẩn thì tôi khinh không làm!”
Lâm Chính hừ giọng: “Huống hồ nhìn sắc mặt người này không phải là bị trúng độc mà là bị đảo lộn khí tức…”
“Thẩm Hạo Thắng, tránh ra, để tôi xem”, Lâm Chính điềm đạm bước tới.
Ông ta thấy vậy thì lẳng lặng rút một con dao ra.