Cậu Thuỷ không phải kẻ ngốc, anh ta có thể nhận ra Lâm thần y này không có ý định kết giao với nhà họ Thuỷ của anh ta.
Vì đối phương không muốn làm bạn, nên chỉ có thể là kẻ thù!
Cậu Thủy không bao giờ khoan nhượng khi đối phó với kẻ thù.
"Tôi cũng sẽ không làm gì anh cả, chúng ta nợ máu trả máu đi. Anh bức em gái của tôi tự sát, hiện tại anh cũng tự sát trước mặt tôi. Như vậy thì chuyện này coi như xong, thế nào?" Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Anh nói gì cơ?"
Nhà họ Thuỷ cả kinh, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Cậu Thuỷ và nhà họ Diệp đều kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Không ai có thể tưởng tượng nổi Lâm Chính sẽ nói ra một điều như vậy.
“Chỉ là chuyện của người ngoài mà thôi, vì sao Lâm thần y lại vì nhà họ Diệp chúng ta mà liều mạng như vậy?” Diệp Hoài ngơ ngác nói.
Bà cụ Diệp cắn môi dưới, không biết nên nói gì.
"Tên họ Lâm, tôi nói cho anh biết! Đây là Long Xuyên, không phải Giang Thành của anh! Ở chỗ này anh không thể một tay che trời!"
"Dám nói lời như vậy với cậu chủ nhà tôi! Anh chết chắc!"
"Có tin nhà họ Thuỷ chúng tôi nói một câu là anh không thể đi ra khỏi Long Xuyên được không?"
Người nhà họ Thuỷ vô cùng tức giận, tiến lên phía trước nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
Như thể bọn họ muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Cậu Thuỷ cũng khó chịu, nhưng anh ta không biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn mỉm cười rồi gật đầu lia lịa: "Lâm thần y! Anh quả nhiên còn thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi! Tôi sống tới từng này tuổi nhưng từ trước đến nay chưa từng có kẻ nào dám nói với tôi như vậy".
"Thật sao? Xem ra nhà họ Thuỷ cưng chiều anh quá rồi!" Lâm Chính thờ ơ đáp.
"Không phải người nhà cưng chiều tôi, mà là người đời không dám đối xử với tôi bằng thái độ tự phụ như vậy! Lâm thần y, tôi muốn kết bạn với anh, tôi từ nhà họ Thủy đến đây để gặp anh, nhưng không ngờ anh lại như vậy. Thái độ của anh như vậy, nghĩ lại chúng ta không thể làm bạn bè. Nếu đã vậy, chúng ta từ biệt tại đây. Lần sau gặp mặt, nhà họ Thủy sẽ không nể mặt đâu!"
Cậu Thuỷ cười lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi.
Nhà họ Thuỷ không hiểu đầu đuôi, ai nấy kinh ngạc nhìn cậu Thuỷ với vẻ khó hiểu.
Vẫn chưa tính sổ với tên họ Lâm kia mà! Tại sao cậu Thuỷ lại bỏ về?
Tuy nhiên, cậu Thuỷ không não tàn như những kẻ liều lĩnh này.
Anh ta đã từng nghe danh Lâm thần y, đương nhiên biết người này mạnh thế nào.
Mặc dù anh ta có nhiều thủ đoạn, nhưng không thể đảm bảo có thể đối phó với Lâm thần y.
Huống chi, đây là nhà họ Diệp, nếu có đánh nhau, bà cụ Diệp nhất định sẽ giúp đỡ Lâm thần y. Khi các cao thủ của nhà họ Diệp tấn công, chẳng phải cậu Thuỷ sẽ ở trong tình thế rất bất lợi sao?
Vì vậy, anh ta quyết định tạm thời rút lui. Sau khi trở lại nhà họ Thuỷ, anh ta sẽ tập hợp các cao thủ và vờn Lâm Chính từ từ.
Nhưng Lâm Chính đâu phải là một tên ngốc? Anh sao có thể không biết cậu Thuỷ đang suy nghĩ cái gì?
“Tôi không nói anh có thể rời đi”, Lâm Chính cầm lấy chén trà bên cạnh, bình tĩnh nói.
Cậu Thuỷ sửng sốt, cau mày nhìn Lâm Chính: "Gì vậy? Chẳng lẽ hôm nay Lâm thần y thật sự muốn bức chết tôi?"
"Không được sao?"
"Anh biết hậu quả sẽ như thế nào không?" cậu Thủy cười nói: "Nhà họ Thuỷ tôi là đệ nhất gia tộc Long Xuyên, Long Xuyên bá chủ! Mà tôi chính là người kế nhiệm nhà họ Thuỷ! Nếu như anh ép tôi chết, nhà họ Thuỷ nhất định sẽ liều mạng với anh! Cứ như vậy, anh nhất định không thể ra khỏi Long Xuyên. Tôi chết rồi, các người cũng không ai sống sót, cần gì phải kiêu ngạo như vậy để rồi phải chết với tôi?"
"Anh tự đề cao mình quá rồi!" Lâm Chính lắc đầu, đột nhiên đem chén trà trong tay đập nát.
Choang!
Tách trà vỡ tan và nước trà bắn tung tóe.
Lâm Chính nhặt lấy một mảnh vỡ sắc nhọn và ném nó về phía cậu Thuỷ.
"Tôi nhìn thấy vết thương trên cổ Tâm Ngữ là do mảnh vỡ tách trà gây ra, anh cũng nhanh lên đi!" Lâm Chính gằn giọng nói.