Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn thân Hoàng Diễm Hồng cứng đờ, thần kinh căng thẳng, đâu còn dám nhúc nhích?

Sắc mặt của cô ta tái nhợt đáng sợ, đồng tử co rụt lại nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới run rẩy quay đầu nhìn Cổ Sam: "Cô... cô Cổ..”.

"Diễm Hồng, đừng lo! Đây là nhà họ Cổ, không ai động vào em được đâu!"

Cổ Sam ho khan, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chính hét lớn: "Thần y Lâm! Cậu thật quá đáng! Cậu đang gây chuyện trong nhà họ Cổ của tôi đấy! Cậu coi chúng tôi như không khí sao?”

"Em gái tôi xảy ra chuyện ở nhà họ Cổ của bà, tôi còn chưa tính sổ với các người, bà lại tự mình nhảy ra, sao hả? Bà đang muốn tôi xử lý các người trước đúng không?”, Lâm Chính nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.

"Cậu..”

"Thần y Lâm! Đừng hỗn láo! Anh thật sự cho. rằng người nhà họ Cổ chúng tôi dễ bắt nạt sao?"

"Làm gì có chuyện đó!"

Đám người nhà họ Gổ rối rít đứng ra, chỉ vào mũi Lâm Chính chửi rủa ầm ỉ.

Lâm Chính lười so đo với bọn họ, anh nhìn thẳng Hoàng Diễm Hồng: "Tôi không muốn lặp lại lần thứ ba, cô lập tức tới đây ngay!"

"Cô ơi, cứu... cứu em...”

Hoàng Diễm Hồng hoàn toàn sợ hãi, liên tiếp lùi về sau, khóc lóc lao vào vòng tay của Cổ Sam.

"Yên tâm, có cô ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.

Cổ Sam do dự, an ủi.

"Cảm ơn cô!", Hoàng Diễm Hồng cảm kích nói.

Lúc này, Lâm Chính đã bước tới.

Anh đã mất kiên nhẫn.

Thần kinh của mọi người đều căng thẳng.

"Thần y Lâm, anh là một thằng đàn ông to lớn, tại sao phải làm khó một cô gái chứ? Tôi thừa nhận Diễm Hồng đã sai nhưng anh cũng không đến mức chấp nhặt không chịu buông tha cho người ta thế

chứ? Với y thuật của anh, vết thương trên người Huyền Mi muốn chữa khỏi chẳng phải rất dễ dàng sao?”, La Hiên lập tức đứng ra, nói.

Nhưng La Hiên vừa dứt lời, Lâm Chính đột nhiên vươn tay, năm lấy tóc anh ta rồi đập mạnh đầu anh ta xuống bàn bên cạnh.

Bốp!

Chiếc bàn cứng rắn bị đầu La Hiên đập vỡ.

La Hiên hôn mê ngay tại chỗ.

Tất cả mọi người sợ chết khiếp.

Lâm Chính lại cầm lấy chiếc ghế bên cạnh, đập mạnh vào người La Hiên.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Mỗi tiếng bốp vang lên, lại có những mảnh vụn bay ra.

Lâm Chính không hề nương tay.

Một lúc sau, năm chiếc ghế bị đập tan tành.

Còn La Hiên đã không còn hình dạng của một con người, nằm bất động trên mặt đất. Những người xung quanh có thể thấy xương của La Hiên đã bị đập nát thành từng mảnh nhỏ, cả người hoàn toàn tê liệt, cũng không biết còn sống hay đã chết.

"Em gái tôi bị các người đánh bị thương ra nông nỗi này, cũng không thấy đám chó má các người đứng ra ngăn cản! Bây giờ còn dám ngăn cản tôi sao?"

Lâm Chính thở hắt ra một hơi, ném cái ghế đã †an tành sang một bên, nhìn quanh rồi nói: “Còn ai

muốn đứng ra dạy bảo tôi nữa không?”

Những người xung quanh đều vô thức lùi lại, đâu còn dám mở miệng.

Thấy vậy, Lâm Chính đi thẳng về phía Hoàng Diễm Hồng.

Với thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, lần này ngay cả người nhà họ Cổ cũng bị dọa sợ.

"Kẻ Điên! Tên này... tên này đúng là một kẻ điên!”

"Thần y Lâm! Tốt nhất anh đừng làm loạn nữa”.

"Mau dừng lại!"

Mọi người liên tục gào thét.

Trên gương mặt già nua của Cổ Sam cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Nhưng dù sao bà ta cũng sống đến từng này tuổi, có sóng gió gì mà bà ta chưa từng thấy chứ? Bà ta hét lên đanh thép:

"Thần y Lâm, cậu dừng lại cho tôi!"

Lâm Chính hoàn toàn không thèm để ý đến bà ta.

"Được! Được lảm! Đây là do cậu tự chuốc lấy!", Cổ Sam tức giận quay đầu lại nói: 'Lập tức gọi cảnh sát, gọi đội tuần tra đến đây, ngoài ra mời tất cả phóng viên của Yên Kinh tới! Để mọi người nhìn kỹ thằng ranh được xưng là thần y Lâm rốt cuộc là loại người gì!"

Thăng ranh con!

Cổ Sam biết nếu dựa vào võ lực thì mình không phải là đối thủ của Lâm Chính, nên chỉ đành lựa chọn báo cảnh sát, hơn nữa có phóng viên đến, có áp lực dư luận, Lâm Chính sao có thể làm bậy?

Càng huống hồ, Cổ Sam là một giáo viên nổi tiếng thế giới, đức cao vọng trọng, lời nói và hành động của bà ta đều đúng trong mắt mọi người, dư luận là lợi thế của bà ta! Dùng dư luận để đối phó Lâm Chính quả thực là lựa chọn tốt nhất.

Người nhà họ Cổ bên cạnh lập tức lấy điện thoại ra bấm số.

Lâm Chính không dừng lại mà kéo Hoàng Diễm Hồng ra khỏi chỗ Cổ Sam.

"Dừng lại!" "Buông cô ta ral"

Một số người nhà họ Cổ muốn ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt của Lâm Chính dọa sợ, không dám tiến lên.

Hoàng Diễm Hồng bị một tay Lâm Chính ném xuống đất, cô ta lập tức hét lên: "Giết người rồi! Giết người rồi!"

Cô ta muốn dựa vào tiếng khóc lóc om sòm để khiến Lâm Chính chấn động, nhưng không có ích gì cả.

"Thần y Lâm! Nếu cậu thực sự dám động vào. học sinh của tôi thì tôi sẽ khiến cậu thân bại danh liệt! Nhất định sẽ khiến cậu thân bại danh liệt!", Cổ Sam gào mồm lên.

"Các người động đến em gái tôi, hôm nay dù tôi thân bại danh liệt cũng phải khiến các người trả giá đắt!"

Khuôn mặt Lâm Chính dữ tợn, lạnh lùng nói. Cổ Sam hít một hơi thật sâu.

Nhưng Lâm Chính đã giữ lấy Hoàng Diễm Hồng đang điên cuồng giãy giụa la hét chói tai trên mặt đất, anh rút một cây châm bạc ra, không chút khách khí đâm vào gương mặt của Hoàng Diễm Hồng.

Ngay lập tức, khuôn mặt trang điểm đậm của Hoàng Diễm Hồng già đi với tốc độ đáng kinh ngạc.

Gương mặt cô ta xuất hiện nhiều nếp nhăn, làn da không còn căng mịn, đôi mắt trũng sâu, môi khô khốc, thậm chí xuất hiện cả những vết đồi mồi.

Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp đã biến thành khuôn mặt của một bà lão...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK