Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần y Lâm chết như vậy sao? Không ai dám tin!

Đó là người đã tiêu diệt thôn Dược Vương đấy.Là người khiến những kẻ mạnh trên thế giới đều phải sợ hãi. Mấy kẻ này đâu có thể giết chết anh dễ dàng như vậy được.

Ngũ trưởng lão không tin. Khổng Thích Thiên cũng không tin. Nam Cầm, Viên Thâm, thậm chí Cầm thái tử cũng không tin.

“Đi kiểm tra cho tôi xem có nhầm không”, Ngũ trưởng lão lên tiếng.

Người đệ tử vội vàng đi kiểm tra: “Ngũ trưởng lão, không nhầm đâu. Tắt thở rồi ạ”.

“Thật sao?”, Ngũ trưởng lão nhìn với vẻ bất ngờ.

Thế nhưng Cầm thái tử lên tiếng: “Thần y Lâm, đừng đùa mọi người nữa. Ai chẳng biết cậu là thần y danh tiếng lẫy lừng. Nếu cậu giả chết thì tất cả đều có thể nhận ra đấy. Mau dậy đi, những vết thương kia không thể nào lấy mạng của cậu được đậu”.

Nói xong, Cầm thái tử mỉm cười bước tới.

Thế nhưng...Lâm Chính vẫn bất động. Anh chẳng khác gì một xác chết. Đám đông nhìn anh chăm chăm.

Đúng là Cầm thái tử nói có lý. Lâm Chính là thần y tuyệt đỉnh vô song. Nếu như anh muốn giả chết thì sẽ giống y một cái xác thật. Các phương pháp kiểm tra thông thường chắc chắn không có tác dụng với anh.

Mọi người đều biết Cầm thái tử đang thăm dò Lâm Chính. Thế nhưng làm vậy thật sự có tác dụng sao?

Cầm thái tử bước tới trước mặt Lâm Chính, đồng thời động chân vào cánh tay anh.

“Được rồi thần y Lâm, mau dậy đi”, Cầm thái tử mỉm cười.

Thế nhưng…Lâm Chính vẫn bất động. Rất nhiều người nín thở, sợ lúc này Lâm Chính sẽ đột nhiên bật dậy.

Đúng lúc này...Cầm thái tử đột nhiên rút kiếm đâm về phía ngực của Lâm Chính.

Phụp! Lâm Chính bị đâm xuyên ngực. Ngay sau đó Cầm thái tử rút kiếm ra. Máu tươi phun ra như mưa. Thi thể của Lâm Chính vẫn bất động.

Nhìn tới đây thì tất cả đều trố tròn mắt, há hốc miệng. Lần này thì chắc chắn là chết thật rồi. Tim bị đâm thế kia, đổi là ai thì cũng không sống được.

“Chết rồi! Chết rồi! Ha ha, chú ơi chết rồi”, Viên Thâm bật cười.

“Sao lại như vậy? Thần y Lâm chết ở trong Huyết Ma Tông như vậy sao?”, Ngũ trưởng lão khó mà chấp nhận được.

Dù sao thì điều này cũng quá đột ngột. Nam Cầm run rẩy, lẳng lặng lắc đầu. Cô ta cũng cảm thấy quá bất ngờ. Thế nhưng cô ta thấy người mà ương ngạnh như anh thì sớm muộn gì cũng chết thôi vì anh không biết tiến biết lùi. Cứng quá thì thiệt thòi.

Cầm thái tử đưa tay ra lấy Huyết Hoàng Linh Chi trong ngực Lâm Chính.

“Tốt quá rồi”, Viên Thâm vui mừng, vội vàng chạy về phía Nam Cầm.

“Sư phụ, có được thứ này chúng ta có thể giao dịch được với Huyết Ma Tông rồi".

Nam Cầm bật cười, đi về phía Ngũ trưởng lão: “Ngũ trưởng lão, đá Huyền Cương của chúng tôi đâu? Mau giao ra cho chúng tôi đi!”

“Đá Huyền Cương ở đây!”, Ngũ trưỡng lão vội vàng lấy thứ mà Nam Cầm cần ra.

Thế nhưng đúng lúc ông ta đang tới gần thì Cầm thái tử đột nhiên hét lớn: “Đứng lại” .

Ngũ trưởng lão giật mình, nhìn ông ta: “Sao thế?”

“Chúng tôi không cần đá Huyền Cương nữa. Chúng tôi muốn cây Huyết Linh Chi này”, Cầm thái tử nhìn thứ trong tay mình và điềm đạm nói.

“Cái gì?”

Ngũ trưởng lão tái mặt: “Cầm thái tử, như vậy là không được. Chúng ta đã nói rồi mà. Các người lấy Huyết Linh Chi cho Huyết Ma Tông, còn chúng tôi thì giao đá Huyền Cương cho các ông. Sao giờ lại trở mặt vậy?”

“Đó là giao ước giữa ông và đệ tử của tôi, chứ có phải tôi đâu. Giờ người lấy được linh chi là tôi, không phải đệ tử của tôi thì sao ông lại nói tôi nuốt lời?”, Cầm thái tử nói bằng vẻ vô cảm.

“Ông...”, Ngũ trưởng lão lập tức á khẩu.

“Được rồi, Nam Cầm, Viên Thâm, chúng ta đi”, Cầm thái tử thản nhiên lên tiếng rồi định rời đi.

Đúng lúc này...

Vụt vụt...Một lượng lớn bóng hình từ bốn phương tám hướng xuất hiện, vậy chặt miếu Lôi Công. Nhìn là biết đều là người của Huyết Ma Tông.

Các trưởng lão khác cũng có mặt, thậm chí cả Huyết Ma Vệ - đội quân tinh nhuệ của Huyết Ma Tông cũng không thiếu.

Tất cả bọn họ đều cầm đao phát ra màu đỏ máu. Không gian hừng hừng sát khí.

“Hả?”, Cầm thái tử khựng bước.

Chỉ thấy đại trưởng lão cầm một cây gậy đi tới. Khuôn mặt ầm sầm nhìn chăm chăm Cầm thái tử: “Lấy đồ của Huyết Ma Tông rồi định bỏ đi như vậy à? Cầm thái tử có phải là ông khinh thường Huyết Ma Tông chúng tôi quá không đấy”

“Đại trưởng lão, đã lâu không gặp”, Cầm thái tử ung dung trả lời.

“Bỏ đồ lại, rồi các người rời đi”.

“Nếu không bỏ thì sao?”

“Vậy thì sợ rằng các người sẽ phải chết thôi”, Đại trưởng lão phất tay.

Vụt.

Đám đông lập tức lao lên ép mấy người Cầm thái tử. Nam Cầm và Viên Thâm đều cảm nhận được áp lực cực lớn.

“Chú ơi, chú đang làm gì vậy? Chỉ là một cây Huyết Linh Chi thôi mà. Tới cả Huyết Nhân Sâm mà chú còn cho thần y Lâm được thì tại sao lại không chịu giao thứ này cho Huyết Ma Tông ạ? Hà tất phải để mọi chuyện tới nước này”, Viên Thâm lên tiếng.

“Thằng ngốc này, cậu tưởng đây là Huyết Linh Chi thông thường đấy à?”, Cầm thái tử hừ gọng: “Đây là Huyết Hoàng Linh Chi đấy?”

“Huyết Hoàng Linh Chi sao?”, đám đông thất kinh.

“Bảy người nằm dưới đất kia đều có thân thủ bất phàm, thực lực mạnh vô đối. Thậm chí họ còn sở hữu khả năng giết chết cả thần y Lâm, đủ để chứng minh họ không hề đơn giản. Thế nhưng kinh khủng như thế vượt hàng dặm xa xôi tới đây chẳng lẽ chỉ để cướp một cây linh chi bình thường sao?”, Cầm thái tử nói tiếp.

Lúc này đám đông mới hiểu ra.

“Vậy thì Huyết Ma Tông coi chúng ta là công cụ thôi à?”,Joel bừng tỉnh.

“Chứ còn sao nữa? Những người mà Huyết Ma Tông mời tới cũng là những cao thủ tuyệt thế. Tuy nhiên vì họ còn trẻ, kinh nghiệm không nhiều nên không thể tính toán như đám trưởng lão được. Huyết Ma Tông hi vọng các người với bảy người kia sẽ sống chết một phen. Khi mà hai bên đều bị thương thì họ sẽ làm ngư ông đắc lợi. Nếu tôi đoán không nhầm thì sau khi hai bên đã kiệt sức, người của Huyết Ma Tông sẽ ra tay giết chết hết các người”, Cầm thái tử nói tiếp.

Dứt lời, Khổng Thích Thiên tái mặt.

“Ngũ trưởng lão, có đúng như vậy không?”, Khổng Thích Thiên tức giận hỏi.

“Mọi người nghe tôi giải thích”, Ngũ trưởng lão còn định nói gì đó.

Thế nhưng Đại trưởng lão đã đáp lại luôn: “Đúng vậy, Cầm thái tử nói đúng”.

Dứt lời, đến lượt Ngũ trưởng lão và Huyết Kiêu bàng hoàng.

“Đại trưởng lão...”

“Không cần giấu diếm nữa. Cứ thẳng thắn cho rồi”, đại trưởng lão nói tiếp: “Đây đúng là Huyết Hoàng Linh Chi trong truyền thuyết. Có khả năng trên đời này chỉ có một cây duy nhất. Mức độ quý hiếm của nó đã vượt qua tất cả những thứ khác rồi, vì vậy ý của tông chủ chúng tôi là bằng mọi giá phải lấy nó lại. Các người đã phát hiện ra điều này thì chúng tôi cũng nói thẳng. Nếu trước đó ngoan ngoãn giao cho chúng tôi thì may ra còn sống sót. Giờ các người đã biết quá nhiều về thứ này rồi thì không ai có thể sống sót rời khỏi đây đâu”.

“Chưa chắc”, Cầm thái tử lắc đầu.

“Hừ, vậy thì tôi muốn xem xem Cầm thái tử lợi hại tới mức nào nào”.

Đại trưởng lão hô lớn: “Giết cho tôi”.

“Giết!”, người của Huyết Ma Tông đồng loạt lao lên.

Hiện trường đột nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK