Không riêng gì Nam Ly Thành, Vân Tiếu sơn trang, Tường Vân Phái thậm chí là Tả Phượng Sơn, bây giờ đều trở thành trung tâm của vùng đất Tu Di.
Mọi người vây quanh mấy thế tộc này không ngừng lấy lòng, lôi kéo mối quan hệ.
Nhất thời, chưởng môn của các thế tộc và gia chủ đều bận túi bụi .
Nhất là tông chủ Thanh Huyền Tông, mấy tộc trưởng của các thế tộc bá chủ đều đích thân tới gặp.
'Thanh Huyền Tông mặc dù cũng có lúc huy hoàng, nhưng không phải ở thời đại của Triệu Giang Ngạn, ông ta chưa từng gặp người lãnh đạo của nhiều thế tộc bá chủ như vậy, bỗng chốc căng thẳng đứng không vững.
"Đây chính là một người làm quan cả họ được nhờ sao?"
Ái Nhiễm khổ sở bật cười, cảm giác rất châm biếm.
Những thế tộc này trước đây gần gũi với Lâm Chính, nhưng khi ở trên vùng đất Tu Di lại trở thành đám chuột nhắt ngoài đường, bị mọi người đuổi đánh.
Vào thời điểm đó, bọn họ bị rưồng bỏ và chửi rủa.
Nhưng bây giờ, những thế lực này đã trở thành miếng bánh ngon trong mắt mọi người.
Những người này có khác gì người ngoại vực?
"Nhóc con!" Ngay lúc này, một tiếng gọi vang lên.
Ái Nhiễm liếc nhìn qua, khuôn mặt đột nhiên thay
"Chú hai?" "Nhóc con, thế nào? Vẫn giận bố của cháu sao?” Ông hai Dục mỉm cười nói.
"Chú hai tới vì chuyện gì vậy?”, lông mày lá liễu của Ái Nhiễm hơi cau lại, trong lòng như mơ hồ đoán được điều gì đó.
"Nhóc con, chú hai cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn hóa giải quan hệ giữa cháu và bố cháu, cháu và bố cháu dù sao cũng là bố con, đây là điều không thể chối bỏ, đánh gãy xương thì cũng còn liền với gân! Giữa hai bố con có hiểu lầm gì, chú thấy nên cho nó. qua đi! Cháu thấy sao? Cho chú hai chút thể diện nhé”, ông hai Dục cười ha hả nói.
Nhưng Ái Nhiễm cười nhạt: "Chú hai, không cần phải coi cháu là kẻ ngốc? Bố cháu bảo chú tới đúng không? Cháu nghĩ chắc là bố thấy được thực của anh Lâm đáng sợ như vậy, lo lắng sau cuộc thi này, anh Lâm sẽ đến trả thù nhà họ Dục, vì vậy mới bảo chú tới khuyên cháu trở về nhà họ Dục, ngăn cản anh Lâm ra tay với nhà họ Dục, đúng không?”
Ông hai Dục ngẩn người, gượng cười nói: "Suy cho cùng nhà họ Dục cũng là nơi sinh ra cháu nuôi dưỡng cháu, cháu cũng không thể trơ mắt nhìn nhà họ Dục diệt vong chứ?"
"Cháu đương nhiên biết nhà họ Dục chính là nơi sinh ra cháu, nuôi dưỡng cháu, cho nên những năm gần đây cháu luôn cống hiến vì nhà họ Dục! Các chú nói cháu có thiên phú tốt, cháu đã cố gắng tu luyện gấp bội, cháu muốn giành được thứ hạng cao trong cuộc thi lần này, nhưng sau đó cháu bị bệnh không thể tham gia cuộc thi, vì vậy cháu đã tìm kiếm ứng cử viên phù hợp để đưa cháu tham gia, vì lợi ích của nhà họ Dục. Nhưng trong vực Diệt Vong không có ứng cử viên thích hợp, vì vậy cháu đã đi tới ngoại vực tìm kiếm khắp nơi, đi hàng ngàn dặm, đến một lời than khổ than mệt cũng không nói, nhưng nhà họ Dục đã đối xử với cháu như thế nào? Lại vì Giản Đào mà không quan tâm đến ý muốn của cháu, gả cháu cho một người như Giản Đào! Hóa ra từ đầu đến cuối, cháu chỉ là công cụ của nhà họ Dục! nhà họ Dục, không thấy có lỗi với cháu sao?"
Hai tròng mắt của Ái Nhiễm đỏ ngầu, căn răng chất vấn một cách bi thương và phẫn nộ.
Sắc mặt ông hai Dục trở nên khó coi, há miệng, yên lặng không nói.
"Chú hai, chú trở về đi", Ái Nhiễm hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, nói.
"Vậy... cháu... chuyện này..."
"Cháu bó tay!"
Ái Nhiễm ngắt lời của ông hai Dục, mặt không cảm xúc nói.
"Cái gì? Cháu... Cháu thật sự muốn thấy muốn nhà họ Dục bị diệt vong sao?"
Ái Nhiễm lạnh lùng hừ một tiếng: "Không phải cháu muốn thấy nhà họ Dục bị diệt vong, mà cháu không có cách nào ngăn cản anh Lâm, bởi vì người có lỗi với anh Lâm là nhà họ Dục, nếu anh ấy cố ý muốn tiêu diệt nhà họ Dục thì cháu có thể làm được gì chứ? Chẳng lẽ chú hi vọng cháu sẽ đánh bại được anh Lâm sao?"