Hoàn Hồn Châu được lấy tới, dưới sự chỉ dẫn của Thần Võ Tôn, Tần Bách Tùng đặt nó vào cơ thể Lâm Chính.
Mọi người đều canh chừng trong phòng cấp cứu.
Hoàn Hồn Châu dần dần có hiệu quả.
Ngày đầu tiên cho Hoàn Hồn Châu vào, cơ thể cháy đen của Lâm Chính dần dần sinh da non, mạch đập cũng ổn định lại.
Mọi người mừng rỡ.
Tần Bách Tùng lập tức chỉ huy mọi người đo huyết áp, kiểm tra mạch đập cho Lâm Chính.
“Đang ổn định lại! Đang ổn định lại!”.
Long Thủ kích động nói.
“Ma khí trong cơ thể đang được hấp thu dần dần, ma khí ít đi rồi, cơ thể cũng ít bị phá hoại. Với độ mạnh xác thịt và khả năng tự chữa lành của cậu ta đương nhiên là đang hồi phục”, Thần Võ Tôn bình tĩnh nói.
Ngày hôm sau, lớp da bên ngoài của Lâm Chính đã lên da non gần hết, sắc mặt dần hồng hào hơn, khí sắc cả người cũng tốt hơn.
Long Thủ lại kiểm tra các chỉ số của Lâm Chính lần nữa, đã sắp đạt tới mức độ bình thường!
Ngày thứ ba.
“A…”.
Lâm Chính kêu lên khe khẽ, anh dần dần mở mắt ra.
“Chủ tịch Lâm!”.
“Thần y Lâm!”.
Mọi người mừng rỡ, cùng nhau vây lại.
“Tôi… bị làm sao vậy?”.
Lâm Chính ôm chặt lồng ngực đang đau đớn, khàn giọng hỏi.
“Thầy suýt chút nữa là tiêu rồi!”.
Tần Bách Tùng giàn giụa nước mắt, lúc này lại khóc như một đứa trẻ.
Lâm Chính sững sờ.
Người bên cạnh lập tức nói ra những chuyện đã trải qua.
“Chúng tôi nghe theo lời cô gái này dùng Hoàn Hồn Châu hút ma khí trong cơ thể cậu, nhờ vậy mới có thể cứu được cậu!”, Từ Thiên cười nói.
“Cái gì? Hoàn Hồn Châu?”.
Lâm Chính biến sắc, lập tức lấy châm bạc ra châm vào cổ mình.
“Xem ra cậu đã biết mình trúng phải Ma Độc!”.
Thần Võ Tôn đứng dậy đi tới, bình tĩnh nói: “Bây giờ cậu hãy cầu nguyện mình trúng Ma Độc không quá sâu".
“Cầu nguyện? E là không được nữa rồi”.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, nhìn thân châm, nhíu mày: “Ba ngày để Hoàn Hồn Châu đi quanh trong cơ thể của tôi đã khiến nó giải phóng lượng lớn độc tố. Bây giờ số độc tố đó đã khuếch tán khắp cơ thể tôi, Ma Độc trình độ này thì có thể nói là trước nay chưa từng có!”.
“Hả?”.
Mọi người còn chưa kịp vui mừng đã lại ngây ra.
"Cách làm này chắc chắn lợi bất cấp hại”, Lâm Chính cười khổ.
“Thầy, vậy… vậy chẳng phải là chúng tôi đã hại thầy rồi sao?”, Tần Bách Tùng sửng sốt.
“Cũng không thể nói như vậy, lúc đó tình hình khẩn cấp, nếu không cứu bằng cách đó thì không chừng tôi đã thật sự mất mạng. Giờ đây dùng Hoàn Hồn Châu trị thương cho tôi ít nhất còn có thể tranh thủ cho tôi một cơ hội”, Lâm Chính cười nói.
“Cơ hội?”.
“Đúng”.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, lần lượt châm lên người mình.
“Tôi phải giải được độc trong một tháng, nếu không, Ma Độc xâm nhập vào xương tủy thì thần tiên cũng không cứu được!”.
Mọi người đều kinh ngạc biến sắc.
“Vậy cậu có biết gì về Ma Độc không?”, Thần Võ Tôn hỏi.
Lâm Chính lắc đầu.
Người trong phòng cấp cứu đều ngạc nhiên, bầu không khí kỳ quặc dâng tràn.
“Trời không tuyệt đường người! Ít nhất còn một tháng nữa, tôi phải đi đây đó xem có tìm được cách giải độc hay không”, Lâm Chính suy tư, trong mắt toát ra sự cố chấp: “Có lẽ ở nơi đó sẽ có cách giải được Ma Độc!”.
“Cậu định rời khỏi Giang Thành sao? Tình hình bây giờ cậu không thể tự ý rời đi được, nếu không, Tử Vực hoặc Thiên Ma Đạo lại cho người đến đây thì làm sao chống đỡ?”, Thần Võ Tôn nói: “Chẳng lẽ cậu muốn tôi thay cậu liều mạng chiến đấu cho Giang Thành? Vậy thì có lẽ cậu tìm sai người rồi!”.
“Yên tâm, tôi sẽ không để bà phải liều mạng chiến đấu, nhưng có một người sẽ tình nguyện bảo vệ Giang Thành cho tôi!”, Lâm Chính nói.