Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu diệt! Lấy cái gì ra tiêu diệt đây? Dựa vào cái gì chứ? Đó là thiên kiêu xếp thứ 3 đấy. Đó khác gì thần linh đâu. Sao mà họ có thể đấu lại được.

Sợ rằng Thiên Diệp có tới đây thì cũng phải thần phục Thái Thương Long mà thôi. Đám đông cảm thấy sợ hãi vô cùng.

“Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi thôi”, Lâm Chính bước tới cửa, nhìn thấy đám người vẫn đứng ngây ra bèn hét lên.

“Vâng...thưa thầy”, Vệ Tân Kiêm run rẩy, vội vàng đi theo. Những người khác nhìn nhau, cuối cùng cũng phải nhấc chân lên.

“Người anh em...thần y Lâm...anh ấy có coi chúng ta là bia đỡ đạn không, định dùng chúng ta để cầm chân Thái Thương Long sau đó bỏ chạy?”, lúc này một người đệ tử của Tử Huyền Thiên không nhịn được bèn lên tiếng.

Dứt lời, những người khác đều im lặng. Một lúc sau mới có một đệ tử có vẻ lão làng đáp lại: “Dù là như vậy thì chúng ta cũng phải nghe lệnh. Chưởng môn đã dặn dò rồi, phải bảo vệ sự an toàn cho thần y Lâm. Thế nên dù có phải quyết chiến sinh tử với Thái Thương Long thì cũng không được sợ, nếu không, thần y Lâm mà chết ở đây, chúng ta cũng chẳng còn mặt mũi nào quay về Tử Huyền Thiên nữa”.

Đám đông lặng lẽ gật đầu. Bọn họ đã không còn lựa chọn. Lúc này đành phải làm theo sự sắp xếp của Lâm Chính thôi.

Thế là tất cả đều hạ quyết tâm. Họ đi qua hành lang tới một khu vực phía bên ngoài. Lúc này cả khu vực này máu đã chảy thành sông, toàn bộ là máu tươi đỏ lòm.

Đám đông sợ hãi, trố tròn mắt nhìn các thi thể. Tất cả đều là do Thái Thương Long giết sao? Có biết bao nhiêu cao thủ thế này mà giờ đã trở thành cái xác lạnh ngắt rồi.

Thái Thương Long đáng sợ quá. Đây chính là uy lực của anh ta. Đám đông cảm giác da đầu tê dại. Họ mà đấu với anh ta thì khác gì tự tìm đường chết.

“Tới thôi! Có biết bao nhiêu người ở đây đợi các người, các người sẽ không cảm thấy cô đơn đâu”, Thái Thương Long nheo mắt, cười lạnh lùng.

“Người xuống đấy chưa chắc đã là chúng tôi đâu”.

“Tôi không muốn đấu võ mồm với anh, giờ các người hoặc là ra tay hoặc là tôi sẽ lấy đầu các người”, Thái Thương Long lên tiếng.

Lâm Chính quay qua nói với Vệ Tân Kiếm: “Mọi người chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn...chuẩn bị...”

“Cũng...tạm rồi?

“Còn...cần phải chuẩn bị gì sao?", Đám đông cảm giác đầu óc trống rỗng. Họ không biết phải làm thế nào.

“Nếu đã chuẩn bị xong rồi thì xông lên đi. Yên tâm, có tôi ở đây”, Lâm Chính cười.

“Thầy...không xông lên cùng à?”, cuối cùng thì Vệ Tân Kiếm cũng phải lên tiếng.

Đám đông đồng loạt quay qua nhìn anh. Đúng là nếu thần y Lâm cùng lao lên thì có khi còn chiến đấu được một lúc. Đường đường là thần y Lâm mà, không thể khinh thường thực lực của anh được.

Thế nhưng...anh chỉ lắc đầu một cách vô cảm: “Nếu tôi mà lao lên thì có phải là ức hiếp người quá đáng không?”

Dứt lời, người của Tử Thuyền Thiên cảm thấy mất luôn hi vọng cuối cùng.

Thái Thương Long tức lắm: “Tên khốn nạn kia, anh khinh thường tôi đúng không?”

Anh ta chưa tùng nghe ai nói về mình một cách ngông cuồng như vậy.

“Không phải tôi khinh thường anh, chỉ là...thôi được rồi...tôi khinh thường anh đấy, sao nào?” ,Lâm Chính chẳng buồn giảo biện, anh thừa nhận luôn.

“Anh...”, Thái Thương Long tức giận gào lên và lao về phía đám người Tân Vệ Kiếm.

Người của Tử Huyền Thiên tái mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK