Chẳng mấy chốc, người của Tiên Cốc đã lao ra khỏi hẻm núi, bày trận chờ đợi.
"Ai là Tiên chủ mới của Tiên Tộc?"
Người đàn ông có chòm dâu dê bước ra khỏi đoàn người Tiên Cốc.
Người đàn ông mặc áo gấm, đeo vòng cổ vòng tay, nhìn rất xa hoa hào nhoáng, nhưng điều khiến người khác ngạc nhiên là khí chất ông ta, không thua kém chủ của ba khu Tiên Tộc.
Những người này xuất hiện, khiến cho đám Nguyên chủ phải dừng kế hoạch.
Lâm Chính xoay người, nhìn người đàn ông, thờ ơ nói.
"Ông là ai?"
"Tôi là phó cốc chủ Tiên Cốc – La Thành Tiên, nghe nói Tiên chủ muốn đến Tiên Cốc xin chỉ bảo, cho nên tôi đành ra đây lĩnh giáo!"
Người đàn ông trung niên nhàn nhạt nói.
Lời nói đầy kiêu ngạo.
"Phó cốc chủ?"
Lâm Chính cau mày.
Những người khác của Tiên Tộc ngay lập tức khó chịu.
“Đồ khốn, Tiên chủ chúng tôi đích thân đến, sao cốc chủ các ông không xuất hiện? Sao hả? Khinh thường người Tiên Tộc chúng tôi à?”
"Đừng kiêu ngạo như vậy!"
"Đáng ghét!"
Đám đông mắng mỏ, lòng đầy căm phẫn.
Lâm Chính giơ tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh, sau đó thúc ngựa tiến về phía trước.
"Tôi là Tiên chủ!"
“Cậu hả?”
La Thành Tiên nhìn Lâm Chính từ trên xuống dưới, không nhịn được cười to: "Tôi còn tưởng rằng Tiên chủ là ai! Không ngờ là đứa trẻ chưa thành niên! Nực cười! Nực cười! Ha ha ha... "
Lời này nói ra, đám người Nguyên chủ không khỏi cau mày.
"Tôi có nghe nói về cuộc đấu của các người! Băng chủ, Nguyên chủ, Thượng chủ, ba người cũng xem như anh hùng của một cõi, sao các người còn thua một thằng nhóc thế? Các người còn cam tâm phục tùng cậu ta nữa hả? Đúng là mất hết mặt mũi tu sĩ!"
La Thành Tiên cười khẩy, trên khuôn mặt đều là kiêu ngạo và khinh bỉ.
"La Thành Tiên, ông đừng ở đây nói lời vô ích! Hôm nay chúng tôi đến là để đòi lại những đệ tử bị Tiên Cốc bắt giữ! Nếu ông biết điều thì mau ngoan ngoãn thả người!"
Nguyên chủ thấy chướng mắt, ngay lập tức nổi nóng.
Tính ông ta dễ nóng nảy, mặc dù hận Lâm Chính, nhưng so với người của Tiên Cốc, ông ta hoàn toàn có thể buông bỏ hận thù với Lâm Chính.
“Thả người? Ồ, được thôi!”
La Thành Tiên híp mắt, vung tay lên.
Chỉ thấy đám người Tiên Cốc tách ra.
Sau đó một nhóm người bị hành hạ không còn hình người được đưa đến.
Những người này hoặc là cụt tay cụt chân, hoặc là bị lột da, hoặc là bị móc mắt, móc thận, tất cả đều cực kỳ thê thảm.
"Cái gì?"
Người của Tiên Tộc nổi giận.
Nhưng bọn họ đều biết, bất kể là Tiên Tộc hay Tiên Cốc, đối xử với người ngoài như vật nuôi là điều hết sức bình thường.
Họ đều vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, không ngại dùng người sống để tu luyện.
Phần lớn nội tạng trên người những người này đều bị bọn họ lấy đi luyện chế thuốc.
Lâm Chính lập tức tìm kiếm bóng dáng Hoa Thiên Hải.
Trong số những người này, có không ít người của Ngũ Phương Băng Nguyên, nhưng... không thấy Hoa Thiên Hải!
“Người của tôi đâu?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Tiên chủ đang nói gì vậy? Người của cậu không có ở đây sao?”
La Thành Tiên cười nói.
“Ý của tôi là đám người lúc trước bị các ông bắt đi làm tù binh!”
Lâm Chính nói: “Nơi này còn thiếu rất nhiều người, bọn họ đâu?”
“Hả... Tiên chủ đang nói đám người đó sao? Nếu không có ở đây, sợ rằng, bọn họ đã chết rồi”.
La Thành Tiên nhún vai, mặt đầy thờ ơ.
“Ông nói gì cơ?”
Con ngươi của Lâm Chính đỏ ngầu.
“Minh chủ... cứu tôi...”
Là minh chủ... minh chủ, mau cứu chúng tôi...”
“Minh chủ...”
Khi người của Ngũ Phương Băng Nguyên nhìn thấy Lâm Chính, họ như bắt được cọng rơm cứu mạng, cố sức kêu lên, nhưng giọng nói rất yếu ớt.
Lâm Chính kiềm chế cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Thả người ra!"
"Thả người ư?"
La Thành Tiên nheo mắt: "Không thể nào!"