“Cái gì?”, Từ Chính nghe như sét đánh ngang tai, đứng sững sờ.
Là...
“Tôi hi vọng trong hai ngày ôngcó thể giúp tôi tạo ra được một thứ như súng lazer ion. Đương nhiên tôi sẽ cung cấp những điều kiện tốt nhất cho ông. Ông Tiết, không biết ông có làm được không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi cần một lượng lớn nguyên vật liệu và máy móc, tôi sẽ liệt kê danh sách cho cậu, cậu chuẩn bị nhanh giúp tôi”.
“Yên tâm, những thứ ông cần tôi đều có. Nếu như ông đồng ý giúp tôi thì mời ông tới học viện hoặc là ông báo địa chỉ, tôi cửa người đi đón ông”.
“Thời gian hai ngày rất gấp gáp, tôi không ở Giang Thành, nếu mọi người tới đón thì sẽ chậm trễ mất. Để tôi tới Giang Thành. Vừa hay con gái tôi cũng cứ muốn gặp cậu. Lần này coi như tôi đưa con bé đi du lịch vậy”, Tiết Cường mỉm cười.
“Được, vậy thì xin được nghênh đón ông Tiết tới Giang Thành”, Lâm Chính mỉm cười.
“Tôi lập tức sửa soạn xuất phát”, Tiết Cường nói xong bèn tắt máy.
“Done!”, Lâm Chính cũng mỉm cười.
“Chủ tịch Lâm, anh thật sự quen Tiết Cường à? Điều này không phải là do quá may mắn đấy chứ...”, Từ Chính cảm thấy kích động.
“Sao thế? Tiết Cường lợi hại lắm à?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh không biết sao. Người đó là thiên tài đấy. Ông ấy ở nước ngoài từng đạt giải Nobel về vật lý, hơn nữa về lĩnh vực lượng tử cũng là người có chỗ đứng. Mặc dù đã tầm 40 nhưng, thành tựu của ông ấy đã đủ vang danh lịch sử rồi. Đây là một nhân tài mà nhiều tổ chức trong nước sứt đầu mẻ trán cũng không mời được đấy".
“Xem ra tôi vớ được vàng rồi”.
“Chủ tịch Lâm, anh thật may mắn. Hơn nữa tôi cũng may mắn, có thể cùng làm việc với người như vậy. Tôi tin rằng đội của tôi sẽ gặt hái được rất nhiều điều”, Từ Chính kích động, đôi mắt ánh lên vẻ kì vọng. Với một người như anh ta, thứ quan trọng nhất chính là tri thức.
“Nếu đã vậy thì tôi hi vọng anh có thể mau chóng chuẩn bị. Đợi Tiết Cường tới thì các anh hãy lập tức làm việc. Thời gian của chúng ta rất gấp, không được chậm trễ”, Lâm Chính trầm giọng.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ngay”, Từ Chính chạy ra khỏi phòng họp.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Mọi thứ đã sẵn sáng, giờ chỉ còn đợi xem hiệu quả của súng lazer đối với Thần Hỏa Tôn Giả mà thôi.
Trên một tảng băng. Một bóng hình đang ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần. Nhìn thì tưởng người này đã bị đông cứng.
Lông thiên nga rơi xung quanh người này giống như tạo thành một lớp áo giáp phủ lên cơ thể. Lúc này có một người mặc áo bào đỏ lao tới.
“Bái kiến sư tôn”, người này quỳ xuống.
“Sao rồi?”, người đang ngồi từ từ mở mắt.
“Bẩm sư tôn, người của chúng ta đã thăm dò thì biết thần y Lâm đã bí mật thành lập một đội, tiến quân tới đây. Cậu ta cũng đi theo. Tầm năm tiếng là sẽ tới thôi”.
“Vậy sao? Rất tốt”.
Người đang ngồi cũng chính là Thần Hỏa Tôn Giả. Đôi mắt ông ta lấp lánh, ông ta nói giọng khàn khàn: “Nếu có thể dụ cậu ta tới đây thì là điều tốt nhất. Còn nếu ra tay ở Giang Thành sẽ rất dễ liên đới tới người dân. Tôi không phải quan tâm tới bách tính mà như vậy thì sẽ dễ gây ra động tĩnh, đánh động phía nhà nước. Như vậy sẽ bất lợi cho tôi”.
“Có điều, tên Lâm Chính này cũng biết điều đấy. Cậu ta chịu tới thì tiện cho tôi. Nếu cậu ta không tới, chỉ rụt cổ ở Giang Thành thì tôi cũng sẽ tiêu diệt Giang Thành bằng mọi giá".
Thần Hỏa Tôn Giả chờ đợi. Thế nhưng…Lâm Chính không thực sự tới vùng cực hàn.
Đội quân mà anh cử đi cùng với “anh” thực ra chỉ là bức bình phong. Lâm Chính cải trang cho một người cực giống mình đi tới vùng cực hàn để lừa Thần Hỏa Tôn Giả và giúp anh kéo dài thời gian.
Còn anh thì đội mũ lưỡi trai, tới sân bay Giang Thành đi đón hai bố con Tiết Cường. Sau khi đón được họ, Lâm Chính lập tức đưa họ tới nơi ở tạm thời ở Huyền Y Phái, đồng thời đưa Tiết Cường tới phòng thí nghiệm của Từ Chính.
“Ông Tiết, nghe danh đã lâu”, Từ Chính chạy tới nắm lấy tay Tiết Cường với vẻ kích động. Những thành viên khác cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy sự sùng bái
“Chào cậu”, Tiết Cường chào hỏi, sắc mặt trông khá điềm đạm. Có vẻ ông ta chỉ nhiệt tình với mỗi Lâm Chính. Thế nhưng Từ Chính không hề tức giận, vẫn nhìn ông ta đầy vẻ tôn kính.
“Chúng ta nên bắt đầu việc chính thôi”, Tiết Cường thay sang đồ làm việc, đeo kính bảo vệ mắt và lên tiếng.
“Được”, Từ Chính chạy tới giúp đỡ.
“Nếu hai vị làm xong thì lập tức liên hệ với Mã Hải nhé”, Lâm Chính nói xong quay người rời đi.
Trương Thất Dạ, Từ Thiên, Mạn Sát Hồng, Thần Hỏa Thánh Nữ và Nguyên Tinh đều đứng ngoài đợi anh.
“Bên đó thế nào rồi?”
“Đã vào vị trí rồi, đang tăng ca làm việc rồi ạ”.
“Chúng ta cũng tới đó thôi”.
“Chủ tịch Lâm, vậy ai bảo vệ Giang Thành?”, Từ Thiên hỏi.
Cao thủ không thể nào điều đi hết được. Mặc dù Thiên Ma Đạo đã bị tổn thương nguyên khí nhưng chẳng ai dám đảm bảo họ không làm gì.
“Thần y Lâm, tôi ở lại giúp cậu bảo vệ Giang Thành”, Trương Thất Dạ nói.
Lâm Chính nhìn ông ta một lúc rồi gật đầu: “Được, Trương Thất Dạ, nhờ cả vào ông vậy”.
“Cậu yên tâm, có tôi ở đây, Giang Thành sẽ không sao hết?”, Trương Thất Dạ vỗ ngực.
“Chúng ta đi thôi”, Lâm Chính phất tay, dẫn đoàn người lên xe tới sân bay.
Mã Hải đã sắp xếp chuyên cơ đi tới vùng cực hàn. Sau hai tiếng đồng hồ, máy bay đã đáp xuống một thành phố cách vùng cực hàn tầm 500km. Mọi người ra khỏi sân bay, ngồi xe vào khu vực nằm giữa thành phố và vùng cực hàn.
Bên ngoài thôn, Lâm Chính cũng đang cử người bày binh bố trận. Người dân thôn được Mã Hải cho rời đi, cả thôn này giờ là người của Dương Hoa hóa trang thành.
Lâm Chính đội mũ, tới khu vực phòng ngự. Lúc này, có vài chiếc máy móc cỡ lớn đang làm việc. Một cái hố cực lớn được đào lên.
“Cần bao lâu nữa mới xong?”, Lâm Chính hỏi.
“Chủ tịch lâm, với tiến độ hiện tại thì hai ngày là xong”.
“Vậy sao? Vậy hai ngày sau cũng là lúc tính toán với Thần Hỏa Tôn Giả rồi”.