Cú đánh này làm chấn động núi sông.
Cú đánh này khiến cả thế giới run sợ.
Cú đánh này không thể ngăn cản.
Tất cả người dân trong thôn Ẩn Ma đều ngước mắt lên, sững sờ nhìn Huyết Long đang lao tới, bọn họ đều như người mất hồn.
Đó là loại sức mạnh cường đại gì thế?
Đòn đánh này hung hãn đến mức nào?
Chiêu pháp như vậy đủ để quét sạch toàn bộ thôn Ẩn Ma.
Nhưng khi tiếng gầm kinh hoàng của Huyết Long vang lên.
"Thiên Sát!"
Lâm Chính đột nhiên hét lớn, sau đó giơ tay, tung cú đấm về phía trước.
Trong phút chốc, một âm thanh kỳ dị giống như hư không vỡ nát truyền đến trong lòng mọi người.
Cùng lúc đó, cả thế giới trở nên vô cùng trắng xóa, mọi thứ dường như đã trở về hư vô.
Thời gian như dừng lại.
Đôi mắt của mọi người trong thôn Ẩn Ma hoàn toàn trắng bệch, họ không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Tai của họ cũng rơi vào tình trạng điếc tạm thời sau khi nghe thấy tiếng nổ cực lớn đó.
Xảy ra chuyện gì thế?
Mình chết rồi sao?
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Mọi người bối rối nhìn xung quanh.
Nhưng không còn gì trước mặt ngoại trừ khoảng không trắng xóa bao la.
"Anh Lâm... Anh Lâm... anh ở đâu?"
Tần Linh cố gắng hết sức để đứng dậy nhưng không thể, chỉ biết gào khóc trong vô vọng.
Hiện tượng này kéo dài không biết bao lâu, mới dần trở lại bình thường.
Sự trắng xóa giữa bầu trời mặt đất dần biến mất.
Thần sắc trong mắt mọi người dần dần khôi phục.
Định thần nhìn lại.
Lâm Chính vẫn đứng thẳng trước mặt họ.
“Cậu Lâm?”, trưởng thôn trợn to hai mắt, thất thanh nói.
Nhưng vào lúc này, ông ta đột nhiên ý thức được điều gì đó, vội vàng nhìn sang hai bên.
Chỉ với một lần liếc mắt, tất cả những người trong thôn Ẩn Ma đều chết lặng.
Ở cả hai phía của thôn Ẩn Ma, đã xuất hiện hai cái hố đen nhánh.
Cái hố nào cũng sâu không thấy đáy.
Nơi bọn họ đang đứng là mảnh đất duy nhất còn nguyên vẹn, còn phần kiến trúc, núi sông, đá tảng ở hai bên trái phải đã hoàn toàn biến mất.
Ngay cả Đầm Lầy Chết phía xa... cũng bị chia làm hai!
Đây là đòn tấn công mạnh nhất của Tàn Ma.
Nhưng....
Ông ta đã thua!
Lâm Chính không hề ngã xuống.
Ông ta không giết được thần y Lâm!
Tàn Ma chậm rãi hạ hai tay xuống.
Thời điểm đó, tất cả sát lực giữa trời đất đều tiêu tan.
Có vẻ như mọi thứ đã kết thúc.
Mọi người nhìn về phía Tàn Ma.
Khoảnh khắc này, Tàn Ma gầy như que củi, già đi không biết bao nhiêu tuổi, như ngọn nến trước gió.
Ông ta hét lên một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, sau đó cả người chao đảo, lui về phía sau mấy bước, kiệt sức ngồi trên mặt đất, dựa vào tảng đá, yếu ớt thở dốc.
"Kết thúc rồi...”, Tàn Ma khàn giọng nói.
Lúc này, sự không cam lòng và cơn giận trong lòng ông ta đều biến mất.
Nếu ngay cả đòn đánh này cũng không giết được Lâm Chính, thì chỉ có thể nói ông ta lực bất tòng tâm, chứ không phải ông ta không dùng hết toàn lực.
"Đúng vậy, kết thúc rồi”.
Lâm Chính thờ ơ nói.
"Sát lực vô tận này không phải là thứ mà một người phàm tục như mày có thể tu luyện ra được... nói cho tao biết, rốt cuộc mày đã điều khiển sát lực này như thế nào? Rốt cuộc là tại sao?", Tàn Ma khó khăn ngẩng đầu lên nói.
Không chỉ có ông ta, mà tất cả người tộc Ẩn Ma đều vô cùng nghi hoặc.
Chỉ có thôn trưởng mơ hồ đoán ra được điều gì đó, hô hấp dồn dập hơn.
"Sát lực này là sức mạnh của tổ tiên tộc Ẩn Ma!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Tổ tiên tộc Ẩn Ma ư? Đám yêu ma cái thế đó sao?", Tàn Ma mở to mắt.
"Chẳng lẽ... tổ tiên tộc Ẩn Ma chúng ta lại... lựa chọn thần y Lâm?", một người trong tộc Ẩn Ma ngơ ngác hỏi.
"Không”.
Lâm Chính lắc đầu, khàn giọng nói: "Là tôi... lựa chọn bọn họ!"