Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốc độ tấn công của ông ta nhanh tới mức người khác không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Lần này nắm đấm của ông ta không chỉ bao gồm man lực và xảo kình mà còn có cả độc lực vô cùng khủng khiếp.

Đúng vậy! Độc của kẻ này không phải là bột hay là khí mà là thứ ẩn chứa trong từng luồng sức mạnh của ông ta.

Nếu không thể đỡ được luồng lực này thì số độc sẽ men theo sức mạnh đánh vào cơ thể của đối phương, xâm nhập vào xương tủy trong thời gian ngắn. Khi đó, đến thần tiên cũng không thể cứu được.

Lâm Chính không biết ông ta còn chiêu này. Đợi sau một hồi giao đấu thì anh mới phát hiện ra hai cánh tay của mình đã đen kịt. Chất độc như con rắn, chui vào cơ thể anh và xâm nhập tới các ngóc ngách.

Anh nhanh chóng dùng châm khóa chặt huyệt đạo của anh cánh tay để ngăn độc tố không lan rộng. Một cơn đau kịch liệt trỗi dậy.Và có vẻ như số châm ghim trên cánh tay cũng không thể ngăn được đám độc tố này.

Lâm Chính co đồng tử. Đám độc tố từ từ lan vào trong những nơi có châm bạc. Độc tính mạnh quá.

“Cậu không có khả năng chống lại đâu”.

Người bề trên mỉm cười, tiếp tục nhảy về phía anh. Chân ông ta đạp mạnh xuống.

Chẳng phải chiêu thức thể hiện gì mà chỉ đơn giản giống như một nòng súng nhắm thẳng vào Lâm Chính và bóp cò. Lâm Chính không đỡ được, vội lùi về phía sau. Cả cơ thể bị chân ông ta đạp trúng.

Tất cả những cú đạp đều chứa độc cực mạnh. Lâm Chính ôm ngực. Không phải là sức mạnh của cú đá khiến anh cảm thấy đau mà chính là cơn đau xuất phát từ đám độc tố.

“Phụt!”, Lâm Chính nôn ra máu.

Máu phun ra đất, phát ra tiếng kêu xì xì và màu đen kịt. Trông vô cùng đáng sợ.

Lâm Chính thua thật rồi!Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

“Từ khi tôi lãnh đạo thì toàn bộ các gia tộc, tông môn, có ai mà không sợ? Tại sao bọn họ lại thần phục thôn Dược Vương như vậy? Là bởi vì chúng tôi có những loại độc vô thượng. Tất cả những thế lực chống đối chúng tôi thì đều bị giải quyết hết. Bọn tôi có thể hạ độc toàn bộ họ mà không để lại bất kỳ động tĩnh gì. Rất nhiều kẻ mạnh cứ âm thầm chết đi như thế đấy. Tiêu Hồng, cậu là một đệ tử ưu tú. Tôi thừa nhận điều đó. Nhưng cậu không biết nhiều thứ quá, không biết mình đang đối đầu với ai. Cậu! Chết chắc rồi”.

Người đàn ông chắp tay sau lưng, nhìn cơ thể ngấm toàn độc của Lâm Chính và mỉm cười: “Tôi định biến cậu thành độc nhân, dùng độc dược ngâm cậu trong đó và luyện chế cậu, để tôi sử dụng. Tiêu Hồng, không biết cậu có thấy hài lòng với kết cục này không?”

Đám đông bàng hoàng.

“Không!”

Nhan Khả Nhi không nhịn được nữa bèn xông lên quỳ xuống trước mặt người đàn ông: “Xin bề trên, xin hãy tha cho anh ấy một lần. Chỉ cần bề trên tha cho anh ấy thì tôi làm gì cũng được”.

“Hả?”

Mọi người cảm thấy bất ngờ. Nhan Khả Nhi làm sao vậy? Tại sao lại cầu xin cho Tiêu Hồng chứ?Hai người này có liên quan gì tới nhau đâu.

“Khả Nhi, con làm gì vậy? Dám cầu xin cho thằng phản đồ đó”, Nhan Tam Khai tức giận.

Thế nhưng Nhan Khả Nhi không thèm quan tâm, cô ấy cứ cúi đầu cầu xin người bề trên. Cô dập đầu tới mức chảy cả máu.

“Cô là cái thá gì? Cút đi”, người bề trên liếc nhìn Nhan Khả Nhi.

“Bề trên”.

“Người đâu, đưa cô ta đi. Lát nữa buổi lễ dược tế bắt đầu thì người đầu tiên trở thành thuốc dẫn sẽ chính là cô ta”.

“Vâng! Bề trên!”

Lúc đám đông tiếp cận cô ấy thì…

“Khả Nhi, cô xuống đi, tôi vẫn chưa thua”, Tiêu Hồng lau máu nơi khóe miệng, nói giọng khàn khàn.

Thế nhưng lúc này Nhan Khả Nhi giống như không nghe thấy gì. Cô gái loạng choạng đứng dậy, đôi mắt vô hồn rồi đột nhiên cô lao về phía Nhan Tam Khai ở gần đó.

Nhan Tam Khai giật mình. Con dao đột ngột xuất hiện trong tay Nhan Khả Nhi kề sát cổ ông ta.

“Cái gì?”

Xung quanh hỗn loạn.

“Đồ nghịch tử này! Mày định giết bố mày sao?”, Nhan Tam Khai gào lên.

“Giết bố? Người như ông không xứng làm bố tôi. Giết thì đã sao?”, Nhan Khả Nhi nghiến răng.

“Hả?”, người bền trên nhìn cô ấy.

Lâm Chính cũng trở nên vô cùng căng thẳng. Nhan Khả Nhi hét lớn: "Nghe đây, lập tức để Tiêu Hồng, Thủ Mệnh và cả Hùng Giới Thiên rời khỏi đây. Nếu không, tôi sẽ giết chết Nhan Tam Khai”.

Cô ấy vừa dứt lời thì...

Vụt! Người bề trên lao về phía cô ấy như một cơn gió

“Khả Nhi cẩn thận”, Lâm Chính gào lên, lập tức xông tới trước để chặn lại. Nhưng đa không kịp nữa. Tốc độ của người bề trên quá nhanh.

Nhan Khả Nhi co đồng tử. Cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tát bạt tai.

Bốp!

Nhan Khả Nhi bay bật ra phía sau. Con dao trong tay văng ra, rơi xuống đất. Hai mắt cô trở nên tối dần, dường như không còn thở nữa.

Lâm Chính sững sờ. Anh điên cuồng lao về phía trước ôm lấy thi thể của Nhan Khả Nhi. Nhưng, trái tim cô ấy không còn đập nữa rồi.

“Dù có giết Nhan Tam Khai thì cũng chẳng là gì. Trong mắt tôi Nhan Tam Khai cũng chỉ là một con chó mà thôi. Con chó này chết đi thì tôi vẫn còn con chó khác. Định lấy đám chó má ra uy hiếp tôi sao? Nực cười”, người bề trên thản nhiên nói.

Đám đông sợ hãi. Lâm Chính ôm chặt lấy thi thể của Nhan Khả Nhi, đôi mắt anh dần đỏ như máu.

“Người đâu, đưa thi thể của cô ta đi làm thuốc dẫn. Nếu để lâu quá thì sẽ không còn tươi nữa”, người đàn ông điềm đạm nói.

“Tuân mệnh”.

Một đám người đi về phía Lâm Chính.

Lâm Chính đứng dậy, lấy ra một cây châm đen xì. Đây là một cây châm độc.

“Các người chắc độc của mình là loại độc mạnh nhất trên thế giới chứ?”

Giọng nói khàn khàn của Lâm Chính vang lên.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK