Tô Nhu muốn phát điên lên.
Đã lúc này rồi mà Lâm Chính còn nói được những lời như vậy?
"Tiểu Nhu, rốt cuộc chồng cậu là loại người gì vậy? Đồ ngốc hả? Anh ta chán sống rồi sao?".
Văn Tịnh ôm trán nói.
Tô Nhu mím môi, không biết nên trả lời thế nào.
Cô biết thừa đám fan cuồng sẽ làm những chuyện gì.
Nhất là khi idol còn đang ở đây, mà Lâm Chính lại công khai sỉ nhục idol của bọn họ như vậy, bọn họ lại chẳng xé xác anh ra.
Quả nhiên, tất cả người hâm mộ đều điên lên, xông về phía Lâm Chính, giơ nắm đấm lên định đánh hội đồng.
"Sao? Không nói lại được tôi nên để người hâm mộ hành hung tôi? Đây là việc mà một nghệ sĩ chân chính nên làm sao?".
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng hét lên.
Trình Tử Hữu nghe thấy thế thì biến sắc.
Nếu anh ta trơ mắt ra dung túng cho người hâm mộ của mình đánh người, một khi bị công ty đối thủ xào nấu, nói là Trình Tử Hữu xúi giục người hâm mộ hành hung người khác, thì hình tượng của anh ta sẽ sụp đổ hoàn toàn. Không chừng còn thu hút sự chú ý của Cục biểu diễn nghệ thuật, mọi chuyện ầm ĩ lên, anh ta bị cấm sóng thì mất nhiều hơn được.
"Tất cả dừng tay! Bình tĩnh, bình tĩnh nào!".
Trình Tử Hữu vội cao giọng hô lên.
Idol lên tiếng thì người hâm mộ mới bình tĩnh lại.
"Này anh, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ sự việc bạo lực nào ở đây, nhưng người hâm mộ của tôi và tôi đều cảm thấy bị anh sỉ nhục. Hi vọng anh có thể cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng! Nếu anh không xin lỗi thì tôi sẽ không bỏ qua!".
Trình Tử Hữu nghiêm túc nói.
"Tôi nói rồi, các anh không xứng!".
Lâm Chính lắc đầu: "Anh là ngôi sao thì phải dẫn dắt người hâm mộ xây dựng giá trị quan đúng đắn, phải truyền tải năng lượng tích cực, cho người đời thấy nghệ thuật của anh, tam quan đúng đắn của anh. Nhưng cái tôi thấy chỉ là một kẻ giả dối cố gắng duy trì hình tượng chính trực, nhưng sau lưng lại bôi nhọ người khác. Vì vậy, anh không xứng để tôi xin lỗi".
Anh vừa dứt lời, sắc mặt của Trình Tử Hữu thoắt xanh thoắt trắng, lồng ngực muốn nổ tung vì tức giận, nhưng không dám phát tác.
Anh ta để ý thấy đã có paparazzi lẻn vào, xung quanh còn có không ít người lặng lẽ lấy điện thoại ra quay.
Bây giờ, mỗi lời nói mỗi cử chỉ của anh ta đều được đăng lên mạng.
Nếu không thận trọng trong lời nói và hành động, thì một lời nói tùy tiện cũng có thể cắt đứt con đường ngôi sao của anh ta.
Nhưng sự im lặng của Trình Tử Hữu lại khiến người hâm mộ phản ứng dữ dội.
"Mày nói hươu nói vượn cái gì vậy? Sao idol của bọn tao lại không truyền tải năng lượng tích cực, không truyền tải tam quan đúng đắn chứ? Thời gian trước anh ấy còn tham gia chương trình trồng cây đấy!".
"Đúng vậy, nửa năm trước, anh ấy còn đến thăm hỏi động viên người già neo đơn ở vùng nông thôn xa xôi, tặng đồ ăn quần áo, như vậy vẫn chưa đủ tích cực sao?".
"Idol của tao ưu tú như vậy, mày cũng xứng phê phán sao? Mày là cái thá gì chứ? Idol nhà bọn tao làm được nhiều việc như vậy, còn mày thì sao? Mày làm được những gì?".
Mọi người la ó, lời nói sắc bén.
Nhưng Lâm Chính lại tỏ vẻ khinh bỉ.
"Chương trình trồng cây? Cái đó thì tôi biết, chương trình phát sóng hai tiếng, idol nhà anh trồng một cái cây mất nửa ngày, như vậy chẳng phải là làm màu sao?".
"Còn cái gì mà tặng hơi ấm cho người già neo đơn ở vùng nông thôn xa xôi? Cũng chỉ là làm trò thôi! Tôi có một người bạn làm việc trong công ty của idol các anh, cậu ấy gửi ảnh cho tôi, idol của các anh chỉ qua đó chụp ảnh cho có thôi! Chứ không tặng cái gì hết! Nếu các anh không tin thì trong điện thoại tôi có hình ảnh làm bằng chứng đây! Muốn xem không?".
Lâm Chính cười khẩy, mở bức ảnh Tống Kinh vừa gửi đến, giơ lên cao cho mọi người nhìn.
Ai nấy kiễng chân nhón gót, mở to mắt nhìn bức ảnh, vẻ mặt khó tin.
Tống Kinh là lão tiền bối của làng giải trí, lại có bộ phim đại bạo là "Chiến Hổ", nên có địa vị rất cao trong ngành.
Lâm Chính vừa gửi tin nhắn cho Tống Kinh, bảo ông ta điều tra chuyện của Trình Tử Hữu, chưa đến một phút, Tống Kinh đã gửi cho anh cả đống scandal của anh ta.
Nhìn thấy bức ảnh này, sắc mặt của Trình Tử Hữu trở nên vô cùng khó coi.
Tất cả người hâm mộ đều im bặt.
"Photoshop! Chắc chắn đây là ảnh photoshop! Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại muốn bôi nhọ tôi?".
Trình Tử Hữu tức điên, lớn tiếng gầm lên.
"Anh nói đây là ảnh photoshop? Vậy có cần tôi mở video để chứng minh không?".
Lâm Chính bình thản nói.
"Cái gì?".
Trình Tử Hữu dường như ngừng thở.
Trong tay người này còn có video về việc xấu của anh ta?
Chuyện này là sao?
Rốt cuộc anh ta là ai?
Tại sao anh ta lại có những thứ này?
Đừng nói Trình Tử Hữu không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ngay cả Tô Nhu cũng ù ù cạc cạc.
"Tiểu Nhu, chồng cậu còn có bạn trong công ty của Trình Tử Hữu sao?".
Văn Tịnh kinh ngạc hỏi.
"Mình cũng không biết nữa... Đây cũng là lần đầu tiên mình thấy anh ấy nhắc đến".
Tô Nhu lắc đầu.
"Xem ra chồng cậu không hề đơn giản chút nào".
Văn Tịnh cười nói.
"Vậy sao? Tôi cảm thấy anh ấy rất bình thường!", Tô Nhu lẩm bẩm một câu, nhưng cũng chỉ nói như vậy.
Lâm Chính không hề khách sáo, mở luôn video ra.
Hiện ra cảnh Trình Tử Hữu đang ngồi uống nước trước một chiếc xe dã ngoại.
Anh ta ăn mặc rất bình thường, cũng rất sạch sẽ, đeo kính râm, hét lên với vẻ mất kiên nhẫn: "Xong chưa? Bảo lão già chết tiệt kia cầm quần áo được chuẩn bị sẵn ngồi ở cửa đi! Tôi không rảnh để chờ đâu! Chụp xong thì té, ở đây hôi chết đi được!".
"Anh cứ bình tĩnh! Ông cụ đó chân đi lại không tiện... Anh chờ thêm chút đi!".
Trợ lý chạy tới, cười xòa nói.
"Đang yên đang lành làm cái này làm gì? Xa xôi nghèo khổ, một đám già hom hem, chán chết đi được! Làm nhanh lên, tôi còn mấy thông cáo nữa đấy!".
"Vâng vâng vâng... Anh chờ chút..."
Video đến đây là kết thúc.
Mọi người xem xong đều há hốc miệng.
Không ai dám tin người dịu dàng lương thiện trên màn ảnh thực ra lại là người tệ hại như vậy.
"Sao lại như vậy được?".
"Idol của tôi... lại là người như vậy sao?".
"Thật là kinh tởm!".
"Trời ạ, thế mà tôi thích anh ta tận hai năm! Đúng là có mắt như mù!".
"Đúng là khiến người ta buồn nôn!".
Không ít người hâm mộ lập tức quay xe.
Trình Tử Hữu mất hẳn bình tĩnh, chỉ tay vào Lâm Chính chửi bới: "Vu oan! Anh... anh đang vu oan cho tôi! Tôi phải kiện anh! Tôi sẽ gửi thư yêu cầu cho anh!".
"Anh cứ gửi thoải mái! Tôi nhận hết! Tôi tên Lâm Chính, sống ở Giang Thành! Tôi có thể gửi địa chỉ cho anh, nhưng điều kiện là anh có dám gửi hay không!".
Lâm Chính lạnh lùng nói.