Thần Hỏa Tôn Giả không còn gì để nói.
Ông ta trừng to mắt, không tin được nhìn Tần Bách Tùng.
“Tôi nghe nói ông là đệ tử thân truyền của thần y Lâm. Theo lý mà nói, ông phải học được không ít y thuật của cậu ta mới phải, vì sao lại không chữa được cả một chứng bệnh nhỏ, ông học kiểu gì đấy?”.
Xưa nay Thần Hỏa Tôn Giả đều có yêu cầu rất cao đối với đệ tử của mình, hơn nữa, yêu cầu của ông ta lấy tiêu chuẩn từ bản thân ông ta.
Nếu không đạt được ắt sẽ trừng phạt nghiêm khắc.
Thần Hỏa Thánh Nữ đã có thể xem là thiên phú cao, nhưng trong mắt ông ta cũng chỉ bình thường mà thôi.
Vì vậy ông ta cũng đánh giá nghiêm khắc đệ tử của Lâm Chính theo tiêu chuẩn của bản thân mình.
Nhưng suy cho cùng Tần Bách Tùng không phải đệ tử của Thần Hỏa Tôn Giả.
Đến bây giờ, trong số những người mà Lâm Chính truyền dạy y thuật, thiên phú của Tần Bách Tùng đã là cực kỳ khủng khiếp.
Tần Bách Tùng hít sâu một hơi, lắc đầu: “Tôn Giả, nếu ông đến thăm thần y Lâm thì vào trong là được, còn đạo sinh tử này… Bách Tùng thực sự không đủ sức”.
Ông ấy nói xong bèn xoay người rời đi.
“Phế vật! Phế vật! Thần y Lâm gửi gắm sai người rồi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận, đổi lại là bình thường, ông ta đã giết Tần Bách Tùng.
Nhưng giờ phút này, ông ta không thể nổi giận, chỉ có thể âm thầm chửi mắng, bước nhanh vào trong.
Lúc này, cơ thể Lâm Chính cắm đầy ống, khắp người có đến hơn một trăm cây châm bạc, nhìn có vẻ vô cùng thê thảm.
“Thần y Lâm, cậu sao rồi?”.
Thần Hỏa Tôn Giả giữ chặt giường bệnh, thận trọng hỏi.
Ông ta gọi khoảng ba tiếng, Lâm Chính mới chầm chậm mở mắt ra.
“Tôn Giả, thật sự xin lỗi, có lẽ... phải chờ thêm một thời gian nữa tôi mới có thể chữa bệnh cho ông”.
“Đã là lúc nào rồi mà cậu còn nói lời đó! Cậu phải nghỉ ngơi khỏe lên, cơ thể hồi phục rồi mới nói đến chuyện chữa bệnh cho tôi”, Thần Hỏa Tôn Giả nghiêm túc nói, trong lòng lại cực kỳ tức giận.
Ông ta biết một đạo lý!
Lương y như từ mẫu!
Nhưng ông ta chưa từng được tiếp xúc.
Đến tận giờ phút này ông ta mới biết, hóa ra câu nói đó thật sự không phải nói suông!
“Tôi cũng không biết cơ thể tôi có thể hồi phục được nữa hay không. Thần Hỏa Tôn Giả, ông là người tôi kính trọng, tôi luôn hi vọng có thể đạt tới cảnh giới vô thượng giống như ông, cảnh giới giống như thần tiên ấy, nhưng tư chất tôi bình thường, vô cùng thấp kém. Đến nước này, tôi chỉ đành dùng hết khả năng để giúp ông bước vào cảnh giới chí cao vô thượng đó, cho nên… Tôn Giả, tôi sẽ nói cho ông biết phương pháp chữa trị cho ông, ông nhất định phải nhớ kỹ, đợi sau này gặp được người có y thuật cao siêu, nhất định phải nói người đó làm theo lời tôi. Nếu vậy, ông có thể xóa bỏ di chứng của thuật Hỏa Viêm, giúp ông đột phá cảnh giới thần tiên, không còn nỗi lo về sau nữa”, Lâm Chính khàn khàn nói.
Câu nói đó khiến Thần Hỏa Tôn Giả rơi nước mắt.
“Thần y Lâm, đã là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ tới tôi? Tôi mà có chuyện gì được? Cậu hãy nghỉ ngơi hồi phục cho tốt. Dù cậu cần thảo dược gì để chữa bệnh, tôi cũng sẽ dốc hết sức trợ giúp cậu khôi phục. Còn phương pháp mà cậu nhắc đến, cậu đừng nói! Tôi cũng không muốn nghe!”, Thần Hỏa Tôn Giả nén nhịn nước mắt, cắn răng quát khẽ.
“Tôn Giả, những chuyện đó không quan trọng. Tần Bách Tùng là đệ tử của tôi, ông ấy… sẽ xử lý tốt. Nếu ông ấy có thể chữa, tôi sẽ không có gì phải lo”, Lâm Chính nói.
“Nhưng ông ta…”.
Thần Hỏa Tôn Giả muốn nói lại thôi.
Theo như những lời Tần Bách Tùng nói trước kia, e là ông ta cũng không thể chữa khỏi cho Lâm Chính.
Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, nói: “Tôi không hiểu việc chữa trị, nhưng cậu nói nghe xem, người đánh lén cậu lần này là ai? Thần y Lâm, cậu cứ việc nói ra, nếu cậu có gì bất trắc, tôi sẽ bắt bọn họ chôn chung với cậu!”.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính lại im lặng.
Một hồi lâu không nói gì.
“Thần y Lâm, sao cậu không nói?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.
Lâm Chính im lặng một lúc mới nói: “Tôn Giả, tôi không muốn mang lại phiền phức cho ông”.
“Cậu nói vậy là sao? Nếu không phải vì cậu chữa trị cho tôi thì sao lại bị ra tay nặng như vậy? Hơn nữa, cậu cứ nói đi là được, bất kể kẻ đó là ai, dù có là ông trời, tôi cũng sẽ tìm lại công bằng cho cậu!”, Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận quát.
Cả đời ông ta chưa từng sợ ai.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lúc này mới hạ giọng nói: “Thần Hỏa Tôn Giả, ông… đã từng nghe tới nhà họ Lâm chưa?”.
“Nhà họ Lâm?”.
Thần Hỏa Tôn Giả nhíu mày: “Cậu đang nói tới nhà họ Lâm ở Yên Kinh?”.
“Không, tôi đang nói tới gia tộc chính Lâm Thị!”, Lâm Chính nói.
Anh dứt lời, Thần Hỏa Tôn Giả im lặng.
Lâm Chính cười gượng, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Tôn Giả, cứ coi như… tôi chưa nói tới đi”.
“Cái gì mà chưa nói? Tôi biết, sao lại không biết được? Thế nào? Cậu nghĩ tôi sợ gia tộc chính của Lâm Thị sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận, lạnh giọng quát: “Cậu yên tâm, dù kẻ đó có là ai, tôi cũng sẽ lấy lại công bằng cho cậu! Chỉ là một gia tộc Lâm Thị nho nhỏ, tôi đến cửa khởi binh vấn tội thì đã sao? Lâu lắm rồi tôi chưa đến thăm bọn họ, chắc bọn họ quên mất thủ đoạn của tôi như thế nào rồi!”.
Nói xong, Thần Hỏa Tôn Giả phất tay: “Người đâu!”.
“Sư tôn!”.
Một đệ tử đảo Thần Hỏa bước nhanh vào trong.
“Viết một bức thư gửi đến gia tộc Lâm Thị cho tôi, nói với bọn họ, ba ngày sau tôi sẽ đích thân đến gia tộc Lâm Thị, lấy lại công bằng cho thần y Lâm!”.
“Tuân lệnh!”.