“Liên quan tới đại hội, tôi chỉ biết có như vậy thôi”, trong khu vực dưới tầng hầm, Bạch Họa Thủy nâng chén trà lên uống cạn và nói.
Lâm Chính như bị hóa đá. Anh sững sờ trước thông tin của Bạch Họa Thủy. Một hồi lầu sau anh mới hoàn hồn.
“Đó chính là đại hội sao?”, anh lầm bầm.
“Những thứ tôi biết chỉ là một góc của tảng băng. Sức mạnh thật sự của đại hội là điều người thường không thể nào hiểu được. Thần y Lâm, cậu cứ bảo vệ tốt vùng lãnh thổ của mình chẳng phải là tốt hơn sao. Cứ phải làm lớn chuyện làm gì? Vậy nên cậu mau giết chết Dịch Tiên Thiên đi. Ông ta biết quá nhiều bí mật. Nếu ngày nào đó đại hội mà biết được điều gì thì cậu sẽ xong đời đấy”, Bạch Họa Thủy thản nhiên nói.
“Hừ...Nếu tôi muốn giết Dịch Tiên Thiên thì tôi sẽ thả bà về để bà làm minh chủ cho tôi”, Lâm Chính cười nói.
“Ồ! Cậu không sợ tôi sẽ tố cáo cậu với đại hội sao?”, Bạch Họa Thủy tò mò hỏi.
“Không sợ. Bà sẽ càng trung thành với tôi hơn cả ông ta đấy".
“Ý của cậu là gì? Cậu khinh thường tôi đấy à?”, Bạch Họa Thủy tức giận đập bàn, quát lớn.
“Trú Nhan Đan! Trường sinh bất lão! Bà chọn thứ nào?”, Lâm Chính hỏi người lại.
Bạch Hỏa Thủy run rẩy, khẽ thu mặt lại. Hai thứ đó đúng là bà ta không cự tuyệt nổi.
Dịch Tiên Thiên chỉ mong có trường sinh bất lão, còn bà ta muốn cả trường sinh bất lão lẫn thanh xuân vĩnh hằng. So với Dịch Tiên Thiên thì ham muốn của bà ta lớn hơn nhiều...
Thế nhưng Bạch Họa Thủy cũng là người có nguyên tắc, có tôn nghiêm của riêng mình.
“Đồ vô liêm sỉ. Tôi nói cho cậu biết, tôi nói với cậu nhiều như vậy chẳng qua là vì cảm ơn cậu đã đưa tôi Trú Nhan Đan. Hơn nữa tôi không phải là người của đại hội, nên tôi cũng không bận tâm nhiều. Nhưng tôi là người của Thương Minh nên sẽ không bao giờ phản bội Thương Minh. Lâm Chính, cậu đợi đấy, sớm muộn gì cũng có ngày cậu bị cắn ngược”, Bạch Họa Thủy lạnh lùng hừ giọng rồi quay người định bỏ đi.
Lâm Chính mỉm cười, cũng không nói nhiều. Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Là Tô Nhu gọi tới.
“Anh đang ở đâu, tối nay có rảnh không?”, sau khi nghe máy, Tô Nhu vội nói.
“Sao thế? Lại có chỗ nào tổ chức hội đấu giá à?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Đấu giá gì chứ. Không phải, gọi anh tối tới ăn cơm thôi” .
“Ăn cơm?”
“Đúng, anh còn nhớ cái nhóm mà lần trước em nói với anh không? Chị Đào của nhóm mời thành viên tập trung ăn uống. Đây toàn là những doanh nghiệp hàng đầu trong tỉnh thôi. Giờ anh là người của Thương Minh rồi, anh cùng tới đi”, Tô Nhu nói.
“Điều này…Thôi anh khỏi đi?”, Lâm Chính còn định tới Huyền Y Phái một chuyến.
“Anh bận lắm sao? Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà. Cũng không tốn quá nhiều thời gian”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính lần đầu tiên nghe thấy cô nói kiểu này, anh hơi bất ngờ. Sau khi suy nghĩ, anh đành lên tiếng: “Thôi được, anh đi là được, nhưng sau đó anh có bệnh nhân cần chữa trị nên không thể ở lại quá lâu được”.
“Yên tâm, sẽ không quá muộn đâu. Anh mặc bộ đồ ở hội bán đấu giá lần trước, sáu giờ tôi em đợi anh dưới lầu”.
“Được”, tắt máy, Lâm Chính thay sang bộ quần áo khác rồi đi ra ngoài.
Anh bắt xe về nhà, Tô Nhu đang đứng bên cạnh một chiếc Porches màu đỏ. Bộ lễ phục tinh tế kết hợp với chiếc xe mới khiến không ít người đi qua đi lại phải nhìn ngắm.
“Vợ!", từ xa Lâm Chính đã hô lên.
Người đi đường nghe thấy bèn liếc nhìn Lâm Chính và lầm bầm: “Ôi trời, đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu”.
“Cũng tới giờ rồi, lên xe thôi”, Tô Nhu khẽ mỉm cười, mở cửa xe và lái tới điểm tập trung.
Vì là buổi tiệc của lớp doanh nhân nên địa điểm cũng không phải dạng thường. Chiếc xe rời khỏi Giang Thành đi về phía Nam Thành. Nam Thành là địa bàn của nhà họ Từ, nhưng Lâm Chính rất ít khi tới đây.
“Xem ra tâm trạng của em khá tốt nhỉ”, trên xe, Lâm Chính thấy Tô Nhu ngâm nga bèn cười nói.
“Đúng vậy, anh có biết mang thân phận Thương Minh tốt như thế nào không. Chỉ riêng một ngày thôi mà công ty đã ký được mười đơn hàng rồi”, Tô Nhu mỉm cười.
“Vậy sao? Tốt quá rồi”.
Tô Nhu quay qua nhìn Lâm Chính và nói nhỏ: “Cảm ơn anh, ông xã”.
“Cảm ơn anh làm gì”, Lâm Chính tỏ vẻ bất ngờ.
“Nếu không phải là anh thì em không thể nào gia nhập Thương Minh được. Thực ra tất cả đều là công lao của anh. Vì vậy em dự định sẽ chích ra 60% của 10 đơn hàng này đưa cho anh”.
“Không cần nữa. Anh không thiếu tiền”.
“Đó là điều anh đáng có được. Ngoài ra em đã nói chuyện này cho bố mẹ nhưng ông bà không tin. Ngày nào đó em sắp xếp một ngày, cả nhà cùng ăn cơm trò chuyện. Giờ anh khác xưa rồi, em nghĩ bọn họ cũng sẽ thay đổi cách nhìn về anh”, Tô Nhu cười nói.
“Được”, Lâm Chính đáp lại.
Tô Nhu vui lắm. Tầm 40 phút sau, chiếc xe đỗ ở một khách sạn tại trung tâm Nam Thành.
“Tới rồi”.