Sau khi Lũng Huyết Hoàng từng bước đến gần, đám người Cầm Kiếm Nữ đã rơi vào tuyệt vọng hoàn toàn.
Có thế nào họ cũng không ngờ thực lực của Lũng Huyết Hoàng lại mạnh đến thế.
“Thảo nào mọi người đều nói Lũng Huyết Hoàng là người có khả năng thăng cấp lên cao thủ đỉnh cao nhất trong những năm gần đây. Với bản lĩnh của ông ta, thừa sức trở thành cao thủ đỉnh cao”.
Cầm Kiếm Nữ ôm ngực, khóe miệng dính vệt máu, khàn giọng nói.
“Cô Cầm Kiếm, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta liều mạng với ông ta đi”.
Sát Phủ Vương nói, còn muốn đứng dậy nhưng ngực bị thương nặng, khí mạch cả người bị phân tán hơn một nửa, đâu còn sức chiến đấu nữa.
“Chúng ta đã không còn khả năng đánh với ông ta nữa rồi. Chuyện đã thế thì các vị, chúng ta chỉ có một con đường tự phát nổ thôi”.
Cầm Kiếm Nữ khàn giọng nói: “Lũng Huyết Hoàng thích dùng người để tu luyện, nếu rơi vào tay ông ta, chắc chắn sống không bằng chết. Nếu đã thế, thà liều mạng đến lúc không còn thi thể, nếu tự phát nổ có thể tiêu diệt ông ta, dù chúng ta có chết cũng được”.
“Tự phát nổ hả?”
Mọi người biến sắc.
“Không, tôi… tôi không muốn tự phát nổ, tôi không muốn chết”.
Sắc mặt gã công tử bột trắng bệch, run rẩy hét lên, gã bò về phía Lũng Huyết Hoàng, sau đó dập đầu với ông ta.
“Lũng Huyết Hoàng đại nhân, xin hãy tha mạng cho tôi. Chỉ cần ông có thể tha cho tôi, tôi sẵn sàng làm con chó trung thành nhất của ông, xin hãy tha cho tôi”.
Gã công tử bột điên cuồng dập đầu, trán chảy máu cũng không dừng.
Lũng Huyết Hoàng thản nhiên nhìn chằm chằm gã công tử bột quỳ dưới đất trước mặt, đột nhiên giơ tay ra tóm lấy tóc gã, sau đó xách gã lên.
“Làm con chó của tôi? E là cậu không xứng”.
Lũng Huyết Hoàng lạnh nhạt nói, hai mắt trợn trừng.
Vụt!
Một luồng huyết khí bắn ra từ đồng tử của ông ta, sau đó chém đứt tay chân của gã công tử bột.
Sau đó Lũng Huyết Hoàng ném gã xuống.
Cơ thể gã công tử bột đập vào trên tảng đá cực lớn cách đó không xa, cả người mềm nhũn, không thể động đậy.
“Cậu chỉ xứng làm đồ đựng dụng cụ của tôi, giúp tôi tu luyện thôi”.
Lũng Huyết Hoàng không cảm xúc nói, sau đó sải bước đi về phía Cầm Kiếm Nữ.
Cầm Kiếm Nữ nheo mắt lại, cô ta biết mình đã không có đường sống nên chỉ đành ép mình kích hoạt sức mạnh phi thăng cuối cùng còn sót lại, chuẩn bị tự phát nổ.
Những người khác rất hoang mang lo sợ.
Những người có tính cách mạnh mẽ như Sát Phủ Vương cũng làm theo Cầm Kiếm Nữ, chuẩn bị chết cùng nhau, nhưng lại có rất nhiều người run rẩy sợ hãi như thể đã sợ đến vỡ mật, không có hành động gì cả.
Ngay khi mọi người đều tuyệt vọng, từng tiếng bước chân vang lên sau lưng cô ta.
Lúc này còn có ai có thể đứng ra đánh ông ta nữa à?
Cầm Kiếm Nữ sửng sốt, quay đầu lại nhìn.
Là Lâm Chính và Tửu Ngọc.
“Ồ? Là anh à?”
Cầm Kiếm Nữ sửng sốt, bỗng nghĩ đến điều gì, cô ta ném Vạn Kiếm Đồ ở dưới đất cho Lâm Chính.
“Này, mau chạy đi, cầm lấy Vạn Kiếm Đồ này chạy đi. Nếu anh có lòng tốt thì đưa nó về thế gia Cầm Kiếm giúp tôi, nếu không đồng ý thì tự anh giữ lại cũng được”.
Cầm Kiếm Nữ lạnh lùng nói: “Cho dù tôi có chết cũng sẽ không giao nó vào tay Lũng Huyết Hoàng đâu”.
Lâm Chính giơ tay nhận lấy Vạn Kiếm Đồ, ánh mắt hiện lên vẻ khác thường
“Cách này hay đấy, nhưng tiếc là các cô chết rồi, cậu ta có thể chạy được sao?”
Lũng Huyết Hoàng lắc đầu nói.
“A!”
Cầm Kiếm Nữ cực kỳ tức giận, gào lên rồi cầm Huyết Kiếm đánh tới.
Nhưng còn chưa kịp đến gần, Lũng Huyết Hoàng đã đánh một chưởng vào cô ta.
Bụp!
Cầm Kiếm Nữ bị đánh văng ra xa.
Huyết Kiếm cũng bị gãy vì lực mạnh.
Sau khi rơi xuống đất, cô ta nôn ra máu, chỉ còn chút hơi thở cuối cùng.
“Đi mau đi”.
Cô ta hét lên bằng chút sức lực cuối cùng.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ cất Vạn Kiếm Đồ đi, bình tĩnh nói: “Tôi không định đi”.
Nghe thế Cầm Kiếm Nữ run lên.
Lúc này lòng cô ta nguội như tro tàn.