Sao có thể thế được? Sao có thể thế được? Sao có thể thế được?
Lâm Anh Hùng siết chặt nắm tay, khuôn mặt vặn vẹo.
Không ngờ thực lực của thần y Lâm lại mạnh đến mức này.
Chẳng phải những người kia nói, gia chủ tùy tiện phái một cao thủ tới là có thể giết được thần y Lâm sao? Tại sao đến đây lại bị đuổi giết chạy trối chết như vậy?
Nhưng điều khiến Lâm Anh Hùng kinh hãi hơn là thiên phú của thần y Lâm.
Anh ta không phải là đồ ngốc, anh ta nhìn ra được thần y Lâm có thiên phú cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến mức khó tin.
Phải biết rằng, anh không phải là một võ sĩ bình thường, mà là y võ.
Ngoài việc sở hữu y thuật thâm sâu khó dò, còn có võ kĩ trác tuyệt...
Khiến người ta phải kinh ngạc sợ hãi!
Lâm Anh Hùng cảm giác trái tim mình cũng đang run rẩy.
Anh ta chưa bao giờ gặp đối thủ nào như vậy.
Nếu để thần y Lâm trưởng thành hơn... thì chắc chắn nhà họ Lâm sẽ phải đối mặt với một kẻ thù lớn trước nay chưa từng có.
"Phải nhanh chóng báo tin cho gia chủ biết".
Lâm Anh Hùng thầm run sợ trong lòng.
Vèo!
Anh ta nhanh chóng ra khỏi địa phận Giang Thành.
Nhưng đang định chạy về phía đường quốc lộ, thì anh ta nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo đang đứng trên con đường tối đen.
Đồng tử của Lâm Anh Hùng bỗng co lại, rồi dừng chân.
"Thần y Lâm?".
Lâm Anh Hùng thì thào nói.
"Lâm Anh Hùng, anh định về rồi sao? Các anh đến để giết tôi, không giết tôi mà cứ thế đi thì đâu có được, anh trở về phải ăn nói thế nào đây?".
Lâm Chính bình thản nói, đi từng bước về phía anh ta.
Lâm Anh Hùng trợn trừng hai mắt, nhìn anh với vẻ khó tin. Tuy đang cầm thanh kiếm bảy sắc đáng sợ kia, nhưng không biết tại sao, anh ta cảm giác thanh kiếm trong tay nặng tựa nghìn cân, anh ta... không dám giơ nó lên...
Có lẽ anh ta cũng biết, lúc này mình không thể đánh thắng thần y Lâm được.
Sự tự tin của anh ta đã hoàn toàn biến mất...
Lâm Chính bước tới đứng trước mặt Lâm Anh Hùng, nhưng anh không giết luôn, mà nhìn thanh kiếm trong tay anh ta, chìa tay ra lấy.
Toàn thân Lâm Anh Hùng căng cứng, không dám động đậy...
"Thanh kiếm này... tên là gì?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Kinh Hồng..."
Lâm Anh Hùng ngập ngừng một lát rồi đáp.
"Ồ, đây là thần kiếm chí bảo Kinh Hồng truyền qua các đời nhà họ Lâm sao?", Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.
"Anh cũng biết Kinh Hồng?", Lâm Anh Hùng kinh ngạc: "Chỉ có người trong nội bộ nhà họ Lâm biết tới thanh kiếm này, hơn nữa phải là những người cấp phó gia chủ trở lên mới biết, sao... sao anh lại biết?".
"Tôi biết nhiều thứ lắm, chỉ là một thanh kiếm Kinh Hồng sao tôi lại không biết chứ?".
Lâm Chính múa may thanh kiếm, bình thản nói: "Anh đi đi".
"Đi?".
Lâm Anh Hùng kinh ngạc nhìn anh: "Anh để tôi đi sao? Anh... anh không giết tôi à?".
"Anh yên tâm, tôi không định giết anh! Thực ra tôi với anh không thù không oán, nếu không phải lập trường bất đồng thì có khi chúng ta có thể làm bạn đấy", Lâm Chính vừa quan sát kiếm Kinh Hồng vừa nói.
"Đúng là lập trường bất đồng, hơn nữa anh là người mà nhà họ Lâm bắt buộc phải giết. Có lẽ thiên phú của anh cao hơn tôi, nếu để anh sống, thì chắc chắn nhà họ Lâm sẽ khó mà giành được phần thắng ở đại hội", Lâm Anh Hùng đanh giọng nói: "Thế nên cho dù anh thả tôi, thì tôi vẫn sẽ trở về tập hợp lực lượng của nhà họ Lâm để giết anh".
"Nếu thế thì lần sau các anh phải mang thêm nhiều người hơn, nếu không chỉ vài người như vậy đến Giang Thành cũng chỉ chết uổng thôi", Lâm Chính bình thản nói.
"Anh yên tâm, lần sau tôi đến chắc chắn sẽ là cường giả siêu cấp sánh được với thiên địa, uy chấn thế giới. Anh không biết thế lực của gia chủ Lâm Thị chúng tôi đâu, nếu bọn họ thực sự nhằm vào ai, thì chắc chắn sẽ khiến người đó biến mất, không tha một ai", Lâm Anh Hùng trầm giọng nói.
"Tôi chờ anh, mong là nhà họ Lâm các anh đừng khiến tôi thất vọng. Nếu còn phái những hạng người vớ vẩn đến thì chỉ có lãng phí thời gian của mọi người thôi", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hạng người vớ vẩn?
Đó là những cường giả của gia chủ đấy!
Lâm Anh Hùng vô cùng tức giận, nhưng vẫn nhẫn nhịn, khẽ quát: "Hi vọng đến lúc đó khi các cường giả đến đây, anh vẫn còn nói được câu đó".
Dứt lời liền xoay người định đi.
Lúc đi anh ta còn không quên ngoảnh lại nhìn, thấy Lâm Chính quả nhiên không truy kích, mà thực sự thả anh ta đi.
"Thần y Lâm, anh ngông cuồng lắm! Anh không biết hành động ngày hôm nay sẽ mang lại điều gì cho anh đâu".
"Kinh Hồng không chỉ là báu vật gia truyền của nhà họ Lâm, mà còn là thể diện của nhà họ Lâm. Nếu ngay cả báu vật gia truyền cũng không còn, anh nghĩ nhà họ Lâm còn có thể chấp nhận sự tồn tại của anh sao?".
Lâm Anh Hùng lẩm bẩm nói, ánh mắt sa sầm, nhanh chóng rời khỏi địa phận Giang Thành.