Lộp cộp!
Lộp cộp!
Lộp cộp!
Người được hồi sinh đi lại khập khiễng.
Tiếng chân gõ xuống sàn phát ra âm thanh lanh lảnh.
Nhưng với tất cả mọi người tại hiện trường, những bước chân đó giống như là sự tiếp cận của thần chết.
"Hắn... hắn tới! Hắn tới..."
"Diệp Viêm đại nhân, cẩn thận!"
Mọi người tập trung trước cánh cửa đá, nhìn người đàn ông vừa sống lại, run rẩy kêu lên.
Diệp Viêm ngược lại có vẻ bình tĩnh.
"Tiểu bối đã lỗ mãng xông vào nơi an nghỉ của tiền bối, xin thứ lỗi cho tôi. Tôi đến lần này chỉ để lấy di vật của tiền bối, không nỡ nhìn công lao của tiền bối mãi mãi chôn vùi trong lòng đất. Hi vọng tiền bối có thể hiểu cho", Diệp Viêm nhàn nhạt nói.
"Đây hẳn là xác sống? Diệp Viêm đại nhân đang nói chuyện với nó sao?" có người thấp giọng nói.
"Hắn mặc dù nhìn như xác sống, nhưng kỳ thực cũng không phải xác sống. Những người trải qua tử tế sẽ lưu lại một chút ý thức, cùng hắn giao tiếp cũng không phải là vô ích", Diên Dận nói.
"Ra là vậy”.
Mọi người gật đầu.
Chỉ là, người được hồi sinh tựa hồ không hiểu ý tứ của Diệp Viêm.
Người đó tiếp tục loạng choạng đi về phía trước, tạo ra những tiếng động như bị bóp nghẹt.
"Kẻ xâm nhập, chết đi! Kẻ xâm nhập, chết đi! Kẻ xâm nhập, chết đi. . . . . ."
"Xem ra tiền bối không muốn cho qua, vậy cũng tốt! Vậy hãy cho tôi biết người của nghìn năm trước có bản lĩnh gì!"
Diệp Viêm trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm, sau đó nhanh chóng bước về phía trước.
Vút!
Sau đó Diệp Viêm bất chợt biến mất ngay lập tức.
Diên Dận, Thiên Xu và những người khác vội vã tìm kiếm dấu vết của Diệp Viêm.
Tuy nhiên, mọi người không thể tìm thấy dấu vết của hắn ở bất cứ đâu.
Ngay lúc đó.
Vù!
Một màn sương độc màu xanh đậm bốc lên theo bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc bao vây lấy người vừa hồi sinh.
Sau khi màn sương độc được hình thành, nó lập tức ngưng tụ thành bốn bàn tay độc khổng lồ đáng sợ, hung ác lao tới tóm lấy người kia.
Khí độc cuồng bạo kết hợp với chưởng lực dữ dội.
Chiêu này vừa huyền diệu, vừa đáng sợ!
Tuy nhiên, người được hồi sinh không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ dừng lại ở phía xa và dùng một tay vồ lấy thứ gì đó trên không trung.
Bùm! !
Bốn bàn tay độc đang lao tới bị sức mạnh nào đó xé nát, thi nhau nổ tung giữa không trung.
Chiêu thức đã bị hoá giải!
Mọi người nhìn chằm chằm và sợ hãi kêu lên.
Nhưng Diệp Viêm đâu chỉ có chút thủ đoạn này?
Ngay khi bàn tay độc phát nổ, một lượng lớn lưỡi kiếm khí bán nguyệt từ mọi hướng tấn công, xé gió lao về phía người được hồi sinh như những chiếc răng nanh.
Nhưng người này vẫn không hoảng sợ, hắn cúi xuống dùng một tay đập mạnh xuống đất.
Bang bang bang...
Một lượng lớn huyết khí dâng lên từ mặt đất, biến thành một kết giới bao bọc hắn ta.
Lưỡi kiếm khí sắc nhọn như răng nanh đâm vào kết giới tạo bằng huyết khí thì đều vỡ vụn, nhưng kết giới thì vẫn còn nguyên vẹn.
"Cái gì?"
Tim của Thiên Xu và những người còn lại như ngưng đập một nhịp.
Chẳng lẽ... ngay cả Diệp Viêm cũng không làm gì được người này sao?
Ọc ọc ọc...
Kết giới từ huyết khí tiêu tan.
Vút!
Diệp Viêm biến thành một tia sét, lao về phía người vừa hồi sinh.
Tia chớp đánh tới, quét sạch ngàn vạn tàn ảnh, mỗi một tàn ảnh đều bị chém nát, giống như vô số đao ảnh oanh kích, dày đặc đến nghẹt thở.
Lần này, người được hồi sinh khó có thể chống cự.
Chỉ là những đao ảnh này đánh vào người kia, lại giống như đánh vào một tấm thép.
Ngoài tiếng 'leng keng' ra, không còn âm thanh nào khác.
"Với một đòn tấn công như vậy, ngay cả cơ thể của Võ thần cũng có thể bị phá vỡ, nhưng nó không thể xé xác người này?" Thiên Xu đờ đẫn nói.
"Thân thể có thể dùng làm vật tế, làm sao có thể là thân thể bình thường? Theo tôi thấy, Diệp Viêm đại nhân nếu không sử dụng thủ đoạn đặc biệt thì khó mà thắng trận này" Diên Dận trầm giọng nói.
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Còn phải hỏi sao? Mau đi phá cửa đá, nếu không Diệp Viêm đại nhân thua, chúng ta cũng không có đường lui!"
"Được!"
Đám người lập tức quay lại và tìm cách phá cánh cửa đá.
Tuy nhiên, ngay cả khi họ dùng hết sức bình sinh để công phá cũng không thể phá được cánh cửa đá này.
"Tiết kiệm chút sức lực đi!"
Đúng lúc này, Diệp Viêm đang chiến đấu đột nhiên lui về phía sau, khàn khàn giọng nói.
"Diệp Viêm đại nhân!"
Mấy người kia dừng lại và nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn hơi thở hổn hển, hờ hững nhìn chằm chằm người vừa được hồi sinh, nhàn nhạt nói: “Cửa đá này chất liệu thậm chí còn vững chắc hơn cả toàn bộ lăng mộ đá bên trong. Trong lăng mộ đến một viên gạch ngói các người cũng không thể phá hủy. . . . thì làm sao có thể phá cửa đá này?"
"Việc này...."
Mọi người đều chết lặng.
"Tiết kiệm chút tinh lực lát nưã đi tìm nhẫn chí tôn đi, tôi đoán chiếc nhẫn không có ở đây!"
Diệp Viêm giọng lạnh tanh nói.
"Tìm kiếm nhẫn chí tôn sao?"
"Diệp Viêm đại nhân, chúng ta bây giờ tiêu diệt con quái vật này trước đi, chiếc nhẫn chí tôn bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được", một người run rẩy nói.
"Người hiến tế này sao?"
Diệp Viêm lắc đầu: "Người này cũng không khó đối phó, tôi đã có cách! Không có gì đáng ngại."
"Thật sao?"
Mọi người đều vui mừng khôn xiết.
Diệp Viêm không nói nữa, tiếp tục lao về phía trước chiến đấu.
Hàng ngàn lưỡi đao khí tấn công người vừa sống lại tạo nên cơn lốc giống như chiếc máy xay thịt khổng lồ. Những móng vuốt độc đáng sợ mọc lên từ bốn phía, tát về phía người kia.
Nhưng người đàn ông được hồi sinh không hề hấn gì.
Cho dù Diệp Viêm tấn công mãnh liệt như thế nào, cũng không thể làm da thịt hắn ta bị nứt.
Mãi cho đến lúc.
Grrrrruuu! !
Người đàn ông được cứu sống đột nhiên gầm lên một tiếng rồi hung hăng phất cánh tay của mình vào khoảng không.
Bịch! !
Trên không trung, Diệp Viêm vốn đang di chuyển với tốc độ cao lập tức bị đánh trúng, hóa thành một đường thẳng bay vút về phía đám người, cuối cùng nặng nề đập vào cánh cửa đá.
Rầm....
Cánh cửa đá rung lên, toàn bộ lăng mộ chí tôn cũng rung lên.
Khi đám người kia nhìn thấy cảnh này, họ vô cùng sốc.
Diệp Viêm... thua rồi sao?