“Giết!”
Cùng với tiếng thét của Cầm Họa Phiêu Bạc, tất cả người của thế gia Cầm Kiếm ở hiện trường đều lao tới chỗ Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính đầy u ám lạnh lùng, cơ thể nhẹ nhàng nhảy lên không trung.
Vèo!
Ngay lập tức, cả người anh mờ dần đi trong không khí rồi biến mất.
“Cái gì?”
“Anh... Anh ta đi đâu rồi?”
“Mọi người cẩn thận!”
Người của thế gia Cầm Kiếm nhìn xung quanh, ai nấy cũng luống cuống.
“Cậu ta biết thuật tàng hình sao?”
Cầm Họa Phiêu Bạc cũng sửng sốt, nhìn một vòng xung quanh rồi hét lên: “Tất cả tản ra!”
“Không! Bố, mau ra khỏi đó đi! Ra khỏi đó đi!”
Cầm Kiếm Nữ nhận ra được điều gì đó, lao tới nắm lấy cánh tay Cầm Họa Phiêu Bạc, nước mắt giàn giụa hét lên.
“Cút ra!”
Đột nhiên Cầm Họa Phiêu Bạc hất tay đẩy Cầm Kiếm Nữ ra, gằn giọng hét lên: “Nếu con vẫn là người của thế gia Cầm Kiếm thì lập tức rút kiếm ra, đi theo bọn ta giết chết người đó! Biết rõ chưa?”
“Bố à, Lâm Chính có thể tiêu diệt người hầu của Võ Thần thì đã đáng sợ đến mức nào chứ? Hơn nữa con đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của anh ta! Nhà chúng ta không làm gì anh ta được đâu! Đừng chiến đấu nữa, nếu không người nhà chúng ta sẽ hy sinh vô ích!”
Cầm Kiếm Nữ đau đớn nói.
“Bố không tin! Sức mạnh của cả thế gia chúng ta mà lại không đánh lại một thằng nhóc ranh chưa đầy ba mươi tuổi sao? Bố không tin, tuyệt đối không tin!”
Đối mắt Cầm Họa Phiêu Bạc tràn đầy vẻ tức giận.
Trên thực tế, thực lực của ông ta không thua kém người hầu của Võ Thần.
Với tư cách là thủ lĩnh của thế gia Cầm Kiếm, ở Phiêu Diểu Thành này, Cầm Họa Phiêu Bạc cũng là một cao thủ hạng nhất.
Ông ta cho rằng dù chỉ có một mình ông ta cũng có thể bắt giết Lâm Chính.
Còn chưa nói đến lúc bấy giờ, toàn bộ cao thủ của thế gia Cầm Kiếm đều đang vây hãm.
Nhưng khi Cầm Họa Phiêu Bạc vừa nói xong câu này.
Xoẹt!
Trong không trung, đột nhiên có một thanh đao trắng như tuyết bổ tới, lập tức chặt đứt cánh tay phải của Cầm Họa Phiêu Bạc.
“A!”
Cầm Họa Phiêu Bạc bị bất ngờ nên chưa kịp đề phòng, cánh tay bị chặt lăn trên mặt đất, máu điên cuồng tuôn ra từ chỗ bị cụt.
“Gia chủ!”
Người của thế gia Cầm Kiếm ở xung quanh cực kỳ hoảng sợ, vội vàng lao đến cố gắng bảo vệ Cầm Họa Phiêu Bạc.
Nhưng khi họ vừa đến gần...
Vèo vèo vèo vèo...
Một lượng lớn đao quang lại đột nhiên xuất hiện trên không trung, chém đứt cánh tay của bọn họ.
Trong phút chốc, những cánh tay bị cụt khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn, máu thịt văng tung tóe, tiếng la hét thảm thiết vang lên từng đợt.
“Cậu đang ở đâu? Mau ra đây cho tôi!”
“Giấu đầu lòi đuôi mà còn gọi là hào kiệt sao?”
“Mau ra đây!”
Một vài cao thủ của thế gia Cầm Kiếm thở hổn hển hét to vào xung quanh.
“Mấy người lấy oán báo ơn thì được gọi là hào kiệt hả? Lấy nhiều chọi ít thì được gọi là hào kiệt sao? Đám vô lại sống vì lợi ích như các người cũng có mặt mũi mà chỉ trích tôi à?”
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Chính vang lên trong không trung, nhiệt độ ở xung quanh chợt giảm xuống.
Mọi người đều sửng sốt.
Cầm Họa Phiêu Bạc chịu đựng cơn đau, nhắm mắt lại, muốn cảm nhận xem Lâm Chính đang ở đâu.
Nhưng xung quanh có quá nhiều người.
Tiếng hít thở của mỗi người nếu tập trung lại gần nhau, cũng sẽ tạo ra tiếng ồn rất lớn.
Không được, hoàn toàn không thể khoanh vùng được vị trí của cậu ta!
Cầm Họa Phiêu Bạc nhận ra rằng tình hình đã rất tệ.
Nhưng khi ông ta định thực hiện bước tiếp theo...
Phù phù....
Một luồng gió rét đột nhiên nổi lên.
Sau đó, trên bầu trời lập tức xuất hiện một trận tuyết dày đặc, bay lả tả, cực kỳ đột ngột.
“Tuyết rơi sao?”
“Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?”
Người của thế gia Cầm Kiếm cực kỳ ngạc nhiên.
Nhưng vào giây tiếp theo...
Răng rắc...
Mặt đất đột nhiên ngưng tụ thành băng sương, hàn băng đáng sự từ từ bay lên bao quanh mọi người...