Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người hoảng loạn chạy về phía Lâm Chính, ai nấy tay chân luống cuống không biết phải làm sao.

"Mau lên, lập tức chữa trị cho tướng Lâm! Nhanh lên!" Trần Chiến lo lắng hét lên.

Chung Chấn ngay lập tức chỉ đạo các bác sĩ quân y chạy tới.

Tuy nhiên, Vạn Kình Tùng đã nhanh chóng tiến lên phía trước và nghiêm giọng hô lớn: "Mọi người giải tán, nhanh chóng giữ gìn trật tự tại hiện trường, xoa dịu người dân Giang Thành, đừng gây hoang mang. Tướng Lâm đây sẽ do tôi phụ trách cứu chữa!"

Sau khi nói xong, Vạn Kình Tùng dìu Lâm Chính đang bất tỉnh lên và truyền năng lượng vào các khí mạch gần như đã cạn kiệt trong lồng ngực anh, cố gắng truyền sức lực cho cơ thể đã khô héo của anh.

Dưới sự chỉ huy của Trần Chiến, Chung Chấn và những người khác, binh lính xung quanh bắt đầu duy trì trật tự tại hiện trường và xoa dịu một số người dân đang sợ hãi của Giang Thành.

Nhưng mọi người đều không có tâm trạng, ai cũng không tự chủ được nhìn về phía Lâm Chính, âm thầm cầu nguyện anh có thể bình an vô sự.

Hốc mắt của nhiều người lính đỏ hoe.

"Vào thời khắc mấu chốt, chính tướng Lâm đã hy sinh bản thân để ngăn cản vụ nổ cứu chúng ta".

"Không có anh ấy, tất cả chúng ta đã chết".

"Tướng Lâm..."

Một số binh lính lặng lẽ lẩm bẩm, vô số ánh mắt tập trung về phía Lâm Chính.

Lúc này, một lượng lớn người từ Dương Hoa đã đổ xô đến đây, bao gồm cả Tần Bách Tùng và những người khác.

Họ không dám chậm trễ một giây phút nào, lập tức đưa Lâm Chính đến bệnh viện gần đó để chẩn đoán và điều trị.

....

Vụt!

Một tia sáng rạch ngang bầu trời rồi rơi xuống cánh đồng.

Vô số bóng người lao về phía trước.

"Bái kiến chủ thượng!"

Đám người quỳ xuống và hô lớn.

"Ừm".

Người vừa tới là thiên kiêu hạng nhất. Anh ta gật đầu, sau đó tháo xuống chiếc mặt nạ màu bạc, lúc này mới phát hiện ra mặt nạ màu bạc đã vỡ thành từng mảnh, căn bản không che được mặt.

Người phụ nữ mặc áo đỏ bên cạnh cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.

"Chúc mừng chủ thượng đã trừ được đại họa. Tình hình đã như vậy, sau này Thánh Sơn cũng không cần lo lắng!" một cao thủ Thánh Sơn chắp tay cười nói.

"Trừ đại họa?" thiên kiêu hạng nhất lắc đầu, mặt không biểu cảm nói: "Lần này hành động thất bại".

"Cái gì?"

"Thất bại?"

Mọi người đột nhiên thở gấp, không thể tin nổi mở to hai mắt.

Làm sao họ có thể tin thiên kiêu hạng nhất thất bại? Đối với bọn họ mà nói, anh ta giống như thần thánh, trên đời này ai có thể ngăn cản anh ta?

"Lâm thần y không phải là đối thủ của chủ thượng! Sao chủ thượng có thể thất bại?", người phụ nữ áo đỏ sốt sắng hỏi, hiển nhiên cô ta cũng không tin điều mình vừa nghe thấy.

Cô ta biết thực lực của Lâm thần y, nhưng với thực lực của thiên kiêu hạng nhất, muốn giết chết Lâm thần y thì đúng là dễ như trở bàn tay.

Vậy tại sao lần hành động này lại thất bại?

“Lâm thần y có người cứu, giết bọn chúng cũng không dễ dàng”, thiên kiêu hạng nhất lãnh đạm nói.

"Lại là quân đội Long Tổ đó sao? Nếu chủ thượng lo lắng để lại hậu họa, vậy chúng ta mở đường tiến vào Giang Thành. Đừng nói là Lâm thần y, dù chúng ta chém chết hết quân đội Long Tổ thì có vấn đề gì?" người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng nói.

“Vậy quân đội Nam Cảnh và quân Lục Dã thì sao?”, thiên kiêu hạng nhất hờ hững hỏi.

"Cái...?"

Đồng tử của người phụ nữ áo đỏ đột nhiên co rút lại, giọng run run: "Người của Nam Cảnh, Lục Dã... cũng ở đây sao?"

"Đoán không lầm thì ngay cả Vạn Kình Tùng cũng đã tiến vào Giang Thành!"

Thiên kiêu hạng nhất khàn giọng nói.

Anh ta dứt lời, những người xung quanh đều im lặng.

Người phụ nữ mặc áo đỏ cũng im lặng.

Thật lâu sau, có người run run giọng hỏi: "Như vậy, không phải nói chính phủ Long Quốc đã chính thức... vào cuộc sao?"

"Chính phủ Long Quốc đã nhúng tay vào từ lâu".

Thiên kiêu hạng nhất khàn giọng nói.

Biểu cảm của những người Thánh Sơn vô cùng khó coi.

Không ai trong số họ ngờ tới chính phủ Long Quốc lại đứng về phía Lâm thần y.

Nếu như vậy, người của Thánh Sơn muốn động tới Lâm thần y, có lẽ sẽ phải cân nhắc.

"Bởi lẽ đó, chúng ta sẽ không thể giết được Lâm thần y. Nếu hắn ta cứu được những kẻ kia thì các quan chức của Long Quốc sẽ có thể tấn công chúng ta một cách chính đáng. Chủ thượng, việc này ... việc này phải giải quyết thế nào ?", có người lo lắng hỏi.

Thiên kiêu hạng nhất lắc đầu và nói bằng giọng vô cảm: "Đừng lo lắng, Lâm thần y không thể chữa cho những kẻ đó, đây chỉ là một cái bẫy do Lâm thần y đặt ra".

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

"Mặc dù chỉ là một cái bẫy, nhưng tình huống so với chúng ta tưởng tượng nghiêm trọng hơn nhiều!" thiên kiêu hạng nhất lại nói.

Đám người kia tim lại đập lỡ một nhịp.

"Chủ thượng, có chuyện gì ngoài ý muốn sao?" người phụ nữ áo đỏ lập tức hỏi.

"Tôi đã bị lộ mặt với các quan chức của Long Quốc. Ban nãy tôi muốn giết Vạn Kình Tùng và những người khác bằng một đòn, nhưng đã bị Lâm thần y lấy tính mạng ra ngăn cản. Mặc dù hiện tại sống chết của Lâm thần y chưa chắc chắn, nhưng hiện tại kẻ thù của chúng ta không còn là Lâm thần y, mà là toàn bộ chính quyền Long Quốc", thiên kiêu hạng nhất nhẹ giọng nói.

"Cái gì?? Chính...chính quyền Long Quốc???"

"Chủ thượng, chẳng lẽ chúng ta sẽ đối đầu với chính quyền Long Quốc sao?"

"Điên rồi, việc này. . . điên thật rồi sao?"

"Thánh Sơn của chúng ta dù có mạnh đến đâu, nhưng làm sao có thể chống lại chính quyền Long Quốc? Chủ thượng, chúng ta xong đời rồi!"

Mấy người kia nghe vậy, sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống mặt đất, run rẩy kêu lên.

Tuy nhiên, ngay khi họ vừa dứt lời, thiên kiêu hạng nhất lắc nhẹ ngón tay.

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm...

Hàng loạt tiếng nổ vang vọng khắp nơi.

Chỉ thấy những người sợ hãi ban nãy lần lượt bị nổ tan xác, biến thành những mảnh máu thịt tung tóe.

"Á?"

Nhiều người mặt biến sắc.

Thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người, hừ một tiếng: "Vậy nếu là chính phủ Long Quốc thì sao? Chỉ là một đám phàm nhân, phàm nhân làm sao có thể cùng thần linh tranh đoạt?"

"Thần uy của chủ thượng thiên hạ vô địch, thiên hạ vô song!"

Mọi người nhanh chóng quỳ xuống đất và hô lớn.

"Vốn tôi đã có thể tiêu diệt hết đám người đó trong ngày hôm nay, nhưng quân đội Long Quốc chi viện liên tục khiến một mình tôi không thể đánh lại cả đoàn quân, vì vậy tôi dự định tạm thời rút lui, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sợ hãi . Nghe đây, từ giờ trở đi, hãy cảnh giác cao độ, gọi mọi người trở lại Thánh Sơn, thiết lập phòng thủ. Tôi muốn bế quan, sau khi tôi xuất quan thì sẽ trở thành bất khả chiến bạii! Chính phủ Long Quốc thì sao? Bất cứ ai tôi muốn hủy diệt đều phải chết! Trên thế giới này tôi không có đối thủ!!"

Thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng nói, sau đó phóng lên trời, biến thành ánh sáng cầu vồng và bay về phía xa.

Tất cả mọi người cúi đầu, khiếp sợ.

Người phụ nữ áo đỏ ngẩng đầu lên, ánh mắt nồng cháy nhìn về phía ánh sáng cầu vồng.

"Đây là anh hùng trong lòng ta, Long Thiên Tử! Thiên hạ sẽ phải tôn sùng vinh quang của anh, vạn vật trên đời sẽ phải kính sợ sự tồn tại của anh. Anh định sẵn sẽ trở thành bá chủ thiên hạ!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK