Không ai tin lời nói đó.
Người ở xung quanh không tin.
Tiêu Khải Phong cũng không tin.
Một mình tiêu diệt thôn Dược Vương?
Đùa gì chứ?
Thôn Dược Vương là sự tồn tại mà ngay cả Cổ Phái cũng kiêng dè.
Lâm Chính san bằng thôn Dược Vương đã khiến người ta cảm thấy khó tin, bây giờ anh lại nói rằng thôn Dược Vương là một mình anh giải quyết.
Ai có thể chấp nhận được?
“Ha ha, thần y Lâm, anh định hù dọa ai chứ? Anh nghĩ chúng tôi là đứa trẻ ba tuổi sẽ tin những lời hoang đường của anh? Chút thực lực của anh căn bản không đủ để diệt trừ thôn Dược Vương, chắc chắn là có sức mạnh nào khác sau lưng anh trợ giúp anh! Thần y Lâm, tôi cho anh một cơ hội nói ra sức mạnh đằng sau lưng anh, nghe rõ chưa? Nếu không thì đừng trách tôi không nể tình!”, Tiêu Khải Phong quát lên.
Nhưng… Lâm Chính lại lắc đầu.
“Tôi nói rồi, sau lưng tôi không có bất cứ sức mạnh nào cả. Ngoài ra, anh cảm thấy sức mạnh của tôi không đủ để diệt trừ thôn Dược Vương là vì… anh không hiểu về tôi!”.
“Anh nói gì?”.
Tiêu Khải Phong đanh mặt lại, tiến tới phía trước, định dạy dỗ Lâm Chính một trận.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu lên, hai tay vô lực điểm nhanh vào huyệt vị trên người.
“Không hay!”.
Tiêu Khải Phong biến sắc, lại sử dụng hai cánh tay, tung ra quyền độc.
Lần này Lâm Chính lại xoay chuyển tình thế, vung một quyền đối chọi với nắm đấm của Tiêu Khải Phong.
Ầm!
Hai quyền đối chọi, bùng nổ một lượng lớn khí độc, bắn ra dịch độc.
Lâm Chính bị khí độc, dịch độc bắn tới, nhưng anh không hề lung lay, không có bất cứ điều gì khác thường.
Số độc này dường như không làm gì được anh…
Ngược lại Tiêu Khải Phong liên tục lùi về sau, cơ thể lảo đảo.
Sáu khi đứng vững lại, anh ta lặng lẽ ôm cánh tay vừa mới đối chọi. Nếu người ngoài nhìn kỹ thì có thể thấy cánh tay của anh ta đang run rẩy nhè nhẹ.
“Ồ?”.
Người của Cổ Phái đều nhìn sang.
Những người xung quanh cũng kinh ngạc kêu lên.
“Trúng độc của tôi mà vẫn có thể hoạt động tự nhiên… Thần y Lâm, anh cũng giỏi đấy, chỉ là tôi thấy anh chưa hề giải độc của tôi. Nếu anh tiếp tục dùng cơ thể chứa độc giao đấu với tôi thì số độc tố đó nhất định sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, máu thịt xương cốt của anh. Đợi đến khi độc tố hoàn toàn đi vào sâu trong cơ thể, anh sẽ không thể cứu vãn được nữa, chỉ có đợi chết mà thôi! Anh càng chiến đấu thì sẽ chết càng nhanh!”, Tiêu Khải Phong liên tục cười nhạt, nheo mắt nhìn Lâm Chính.
“Độc?".
Lâm Chính dừng lại, nhấc hai cánh tay, thấy lòng bàn tay và cánh tay đen kịt, trở nên trầm mặc.
Cũng không biết qua bao lâu.
“Độc của anh… so với độc của thôn Dược Vương ai lợi hại hơn?”, Lâm Chính hỏi.
“Ha, độc của thôn Dược Vương thì tính là gì, nhiều loại độc của tôi thậm chí còn không có thuốc giải! Người bên trên kia liên tục mời tôi vào thôn Dược Vương chắc chắn cũng mang ý đồ với một số độc thuật đỉnh cao trên người tôi mà thôi!”, Tiêu Khải Phong cười nói.
“Vậy anh thấy độc của tôi chưa?”, Lâm Chính đột nhiên hỏi.
Anh vừa dứt lời, nụ cười của Tiêu Khải Phong cứng đờ.
“Độc của anh? Hừ, được, tôi cũng muốn lĩnh giáo xem độc thuật của thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng rốt cuộc như thế nào! Xem xem là độc thuật của tôi lợi hại, hay độc thuật của anh lợi hại!”, Tiêu Khải Phong lạnh lùng hừ, nói xong thì bày tư thế.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên lại nói một câu: “Anh không phải đã lĩnh giáo rồi sao?”.
Tiêu Khải Phong sửng sốt: “Anh có ý gì?”.
Lâm Chính không nói, chỉ dừng ánh nhìn trên người Tiêu Khải Phong.
Ánh mắt của Tiêu Khải Phong lộ ra vẻ mê man.
Bỗng nhiên anh ta như ý thức được điều gì, sắc mặt thay đổi, đột ngột cởi áo mình ra.
Lúc này mới phát hiện, trên ngực anh ta xuất hiện một dấu vết độc giống như mạng nhện.
Số dấu vết độc này giống như gân xanh, trải khắp từ trên xuống dưới ngực anh ta, giống như một bàn tay che phủ tim anh ta.
“Hả?”.
“Đây là…”.
Người xung quanh kêu lên kinh ngạc.
Vẻ mặt của Tiêu Khải Phong chợt thay đổi.
Anh ta vội vàng lấy một châm bạc tự chuẩn bị ra, đâm lên ngực mình.
Đợi sau khi rút châm ra mới phát hiện cây châm đã đen lại.
“Độc đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng?”, Tiêu Khải Phong sửng sốt, nói năng lắp bắp, sau đó nhìn Lâm Chính: “Anh hạ độc từ lúc nào?”.
Xưa nay đều là Tiêu Khải Phong âm thầm lặng lẽ hạ độc người khác, từ lúc nào anh ta lại bị người khác hạ độc một cách âm thầm chứ?
Có thể qua mắt được Tiêu Khải Phong!
Thủ đoạn của Lâm Chính quả thật có thể gọi là ảo diệu.
“Lúc anh sử dụng độc với tôi”, Lâm Chính nói.
“Lúc tôi sử dụng độc với anh?”, Tiêu Khải Phong sững sờ, rõ ràng không thể hiểu nổi.
Lâm Chính giải thích: “Thứ gọi là độc vốn là con dao hai lưỡi. Lấy độc trị độc có thể làm thuốc giải, dùng lông chim chẩm vào rượu sẽ thành độc dược. Anh hạ độc tôi, anh cũng phải chạm vào độc. Tôi nghĩ chắc anh đã sử dụng cách nào đó để phòng vệ, giúp độc của anh không làm tổn thương đến anh, nhưng lại không biết tôi có thể lợi dụng phấn độc trong tay anh để tổng hợp, khiến loại độc vô hiệu với anh phản phệ lên người anh. Bây giờ độc anh trúng là độc của chính anh, đương nhiên vẫn có chút khác với độc mà anh dùng, cho nên thuốc giải của anh không giải được”.
Nghe Lâm Chính nói, xung quanh xôn xao.
“Dùng độc của Độc Hoàng lên người Độc Hoàng… đúng là không thể tin được!”.
“Xem ra độc thuật của thần y Lâm vẫn cao hơn một bậc!”.
“Đây chính là thần y Lâm sao?”.