Chuyện liên minh Thanh Huyền bị Huyết Hồ tống tiền giống như mọc cánh lan truyền khắp vực Diệt Vong.
Không ai ngờ liên minh Thanh Huyền lại đồng ý với đám người đó.
Trong thời gian ngắn, vực Diệt Vong sôi sục, tiếng nghi hoặc và tiếng chế nhạo không ngừng vang lên ở khắp nơi.
“Tôi cứ tưởng liên minh Thanh Huyền dám đối chọi với Thiên Thần Điện là cứng rắn lắm, không ngờ lại bị một Huyết Hồ nho nhỏ tống tiền”.
“Lâm minh chủ trở nên hèn nhát từ lúc nào thế? Năm xưa cậu ta đối kháng với Lục Địa Thần Tiên Diệp Viêm ở núi Thiên Thần, nay lại sợ mấy kẻ cướp cỏn con này”.
“Ha, anh không biết chứ có những người không có gì thì không màng đến tính mạng, nhưng khi bọn họ nắm đại quyền, nếm được trái ngọt, họ sẽ mất đi bản tính, trở nên thận trọng hơn. Suy cho cùng, hắn sợ mất đi mọi thứ mình đang có, nên cũng trở thành nhún nhường hơn”.
“Nói đi nói lại cũng chỉ là kẻ hèn nhát, hèn nhát từ trong xương cốt”.
“Chứ còn gì nữa”.
Khắp mọi nơi đều có những lời đối thoại như vậy.
Danh tiếng mà liên minh Thanh Huyền tích lũy được từ trận chiến với Thiên Thần Điện trong thoáng chốc đã bị hủy hoại.
Đừng nói người bên ngoài bàn tán, ngay cả nội bộ liên minh Thanh Huyền cũng vang lên không ít tiếng nói.
Lâm Chính ở trong phòng luyện đan của Thanh Huyền tròn hai ngày mới ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng luyện đan, thành chủ Nam Ly Thành đã tìm tới.
“Minh chủ, cậu phải nghĩ cách làm yên lòng người trong liên minh đi”.
Thành chủ Nam Ly Thành nhỏ giọng nói.
“Chuyện gì?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Chuyện chúng ta bị Huyết Hồ tống tiền đã lan truyền khắp liên minh, rất nhiều người oán giận trong lòng, cảm thấy cậu không nên bấm bụng nuốt giận như vậy. Bọn họ yêu cầu cậu lập tức hạ lệnh, tiến hành chém giết Huyết Hồ. Không chỉ như vậy, có vài người đã bắt đầu tự tiện hành động! Bây giờ trong liên minh khó mà bình ổn lòng người”.
Thành chủ Nam Ly Thành bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, Lâm Chính nhíu mày, quay đầu nhìn ông ta.
“Ông cảm thấy nếu chúng ta toàn lực ra quân thì có diệt được Huyết Hồ không?”.
“Khó”.
Thành chủ Nam Ly Thành lắc đầu: “Thỏ khôn có ba hang. Huyết Hồ vô pháp vô thiên ở vực Diệt Vong, không sợ ai như vậy không phải vì thực lực bọn họ mạnh, mà là vì bọn họ giỏi đánh lén và chạy trốn. Bọn họ chưa bao giờ đối kháng chính diện, không đánh lại thì bỏ chạy, đợi phe kia không đánh nữa thì bọn họ sẽ quay lại tập kích! Rất hèn hạ vô liêm sỉ! Không ai làm được gì họ! Người của chúng ta muốn vây giết e là cũng chỉ giết được một ít kẻ tôm tép mà thôi, hầu như không thể diệt được bọn họ!”.
“Vậy ông nghĩ có nên đánh không?”.
“Chuyện đó…”, thành chủ Nam Ly Thành không biết trả lời như thế nào.
“Nam thành chủ, ông thật khiến tôi thất vọng. Nếu chút chuyện này cũng xử lý không xong, làm sao tôi yên tâm giao chuyện lớn của liên minh cho ông xử lý?”.
Lâm Chính lắc đầu, giọng nói lạnh băng.
Thành chủ Nam Ly Thành sợ hãi, lập tức chắp tay: “Xin minh chủ trách phạt”.
“Nghe đây, bất cứ ai mất sự tín nhiệm với liên minh hoặc tự tiện hành động trong chuyện này thì hãy đuổi hết ra khỏi liên minh!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Liên minh chúng ta người đông phức tạp, nhiều người gia nhập liên minh chỉ muốn cáo mượn oai hùm, ỷ thế ức hiếp người. Loại người không biết suy nghĩ, ai cắn hắn hắn sẽ cắn lại thì không cần giữ nữa, đuổi hết đi”.
“Vâng!”.
Thành chủ Nam Ly Thành đáp lại.
“Đi làm đi”.
Lâm Chính nói, quay người rời đi.
Thành chủ Nam Ly Thành sững sờ nhìn theo bóng lưng Lâm Chính rời đi, khẽ nhíu mày, cuối cùng lắc đầu thở dài, rời đi.
Chiều hôm đó, hơn mười nghìn người bị Thanh Huyền xóa tên, đuổi khỏi liên minh.
Chuyện này lại dẫn tới sóng to gió lớn.