Khí tức của Long Tu cực kỳ đáng sợ, vô cùng tàn nhẫn, từng bước đến gần, khiến người ta không thể hít thở.
Đám người Thu Ngạn bị Long Tu dọa sợ.
Bọn họ dừng tấn công, run rẩy nhìn Long Tu, bước chân bắt đầu lùi lại từng chút.
“Các người vốn chỉ là tôm tép sâu bọ, sao các người dám chống lại tôi? Đừng tưởng được tăng cường chút là vô pháp vô thiên. Bây giờ tôi sẽ lột da các người ra xem bên dưới lớp da này ẩn giấu thứ xấu xí gì!”.
Nói xong, Long Tu vận chuyển long lực dồi dào đáng sợ, trấn áp đám người Thu Ngạn.
Thu Ngạn gào lên, vẫn muốn phản công, nhưng long lực của hắn vừa ầm ra đã bị đánh tan, cả người bay ra xa.
Người dẫn đầu vô cùng kinh hãi, quay đầu bỏ chạy.
Long Tu giơ tay chụp lấy cánh tay người đó.
“Không! Long Tu đại nhân tha mạng, tha mạng cho tôi!”.
Người đó kinh hoảng hét lên.
Long Tu không cho cơ hội, lập tức xé đứt cánh tay người đó, túm tóc người đó xách lên bằng một tay.
“A!”.
Người đó kêu gào xé ruột xé gan, cơ thể quằn quại.
“Ha ha ha ha…”.
Long Tu cười lớn, nắm da thịt nơi ngực người đó xé xuống.
Tiếng la thảm thiết làm trần nhà nứt ra.
Đám người Thu Ngạn mở to mắt há hốc miệng.
Long Tu cười càng ngang ngược hơn.
Nhưng vẻ mặt Diệp Viêm lại cực kỳ thâm trầm.
“Lỗ mãng ngu xuẩn, người vô não như ông làm sao có được địa vị cao trong Long tộc được vậy?”.
Diệp Viêm lầm bầm, nhìn về phía Long Tu với ánh mắt khinh thường.
Nên biết bây giờ đám người Thu Ngạn được sức mạnh long tâm tăng cường, thân xác cực kỳ mạnh.
Long Tu lại có thể xé cánh tay người đó xuống, bóp đứt cổ bọn họ, chứng tỏ Long Tu cũng sử dụng hết toàn bộ long lực.
Cứ vậy thì đợi Long Tu giết xong đám người Thu Ngạn, long lực trong cơ thể ông ta cũng tiêu hao hơn một nửa.
Yếu ớt như thế thì làm sao đối phó với Lâm Chính ở trong long tâm?
Huống hồ, Lâm Chính vào long tâm hấp thu lợi ích, lúc này không ngăn chặn bắt giết Lâm Chính mà lại đi lãng phí thời gian với đám người này.
Lâm Chính có thể lợi dụng sức mạnh long tâm tăng cường cho đám người Thu Ngạn, đồng nghĩa anh đã nắm được cách hấp thu sức mạnh long tâm.
Một khi để nó thành hình, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng.
Nhưng… Long Tu hoàn toàn không ý thức được điều này.
Diệp Viêm hít sâu một hơi, nhìn Long Tu với vẻ mặt không cam tâm.
“Cơ thể này tiếc thật!”.
Nói xong, hắn lặng lẽ đi đến lối ra.
Đám người Thu Ngạn bị Long Tu tàn sát, bị dồn đến góc, không còn chỗ nào để trốn.
Long Tu tàn sát bọn họ, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
“Thế nào? Bây giờ đã biết sự lợi hại của tôi rồi à? Tiếc là đã muộn rồi!”.
Long Tu ném thi thể đầm đìa máu trong tay đi, tiếp tục dồn ép Thu Ngạn.
“Mọi người, liều thôi!”.
Thu Ngạn đang run rẩy chợt nghiến răng, phẫn nộ gào lên.
“Được! Liều thôi! Dù sao cũng phải chết, chúng ta liều mạng đi!”.
“Được, mọi người cùng nhau lên!”.
Bọn họ đã cùng đường, dự định liều một trận.
“Không biết điều, các người đã muốn chết thì tôi cho các người toại nguyện”.
Long Tu cười khinh thường, chuẩn bị ra tay.
Ầm!
Đúng lúc đó, tiếng tim đập dữ dội đột nhiên vang lên phía sau Long Tu.
Long Tu run rẩy nhìn về phía phát ra tiếng động.
Hóa ra là từ trong long tâm truyền ra…