Chương 288: Cô tưởng là anh ta mời tới sao? (1)
Nhìn thần y Lâm bước vào phòng phẫu thuật, Tô Nhu bên ngoài đứng ngồi không yên. Tô Quảng thì vui mừng khôn xiết. Ông ta cười nói: “Tô Nhu, không sao nữa rồi. Có thần y Lâm, chắc chắn mẹ con sẽ bình an”.
Tô Quảng vô cùng sùng bái thần y Lâm. Một mình anh mà có thể dập tan được âm mưu của Hàn Y, đúng là anh hùng tài cao. Tô Quảng vui mừng là thế còn Tô Nhu thì vẫn rất lo lắng.
Cô chưa nói gì mà thần y Lâm đã chủ động giúp cứu Trương Tinh Vũ, điều đó có nghĩa là thần y Lâm đã biết trước về tình hình của Trương Tinh Vũ
Vậy thì, ai nói chứ? Hoa Mãn Thần sao? Không thể nào. Vì thần y Lâm không hề biết về Hoa Mãn Thần, còn định đuổi anh ta đi. Nếu như Hoa Mãn Thần mời anh đến thì chủ tịch Lâm đã không nói ra những lời như thế.
Vậy thì chỉ còn một người. Là Lâm Chính.
Chỉ có điều…Sao Lâm Chính lại quen biết một nhân vật hiển hách như thần y Lâm chứ? Hơn nữa đây còn là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa.
Một người có thân phận như vậy mà Lâm CHính có thể tiếp cận được sao? Lâm Chính chỉ là một kẻ ở rể thôi mà. Anh không nhà không cửa, thậm chí còn không có lấy một đồng. Công việc duy nhất của anh là làm quét dọn thì cũng là do Tô Nhu giới thiệu.
Lâm Chính có thể quen biết với Mã Hải đã là điều không tưởng rồi. Vậy mà anh còn biết cả chủ tịch Lâm, thậm chí là còn nhờ được cả chủ tịch Lâm ra tay.
Cô có đang nằm mơ không? Chắc chắn là cô đang nằm mơ rồi. Tô Nhủ thầm nhủ. Nhưng đúng lúc này Tô Nhu bỗng nghĩ tới một chuyện khủng khiếp.
Nếu thần y Lâm là do Lâm Chính mời đến, vậy thì cuộc điện thoại trước đó anh gọi là thật sao? Anh ấy đúng là đã gọi điện cho Tần Bách Tùng. Hơn nữa, Tần Bách Tùng chỉ nghe lời của Lâm Chính, cũng chẳng buồn quan tâm tới nhà họ Hoa.
Nếu không tại sao Tần Bách Tùng lại không chịu đến, dù Hoa Mãn Thần đã thề thốt là chắc chắn mời được ông ta tới.
Nghĩ tới đây, trái tim Tô Nhu bỗng đập dữ dội. Cô bắt đầu cảm thấy không thể nhìn thấu người chồng của mình rồi.
Tô Nhu nhìn Hoa Mãn Thần đang nhìn chăm chăm phòng phẫu thuật với vẻ mặt âm trầm thế là cô bước tới.
“Anh Hoa”.
“Ơi, Tô Nhu, chúc mừng em. Có thần y Lâm ở đây, bác gái chắc chắn sẽ bình an vô sự”, Hoa Mãn Thần giật mình, vội vàng giấu đi biểu cảm, tười cười lên tiếng.
“Cảm ơn anh”, Tô Nhu cũng mỉm cười. Cô do dự nhưng vẫn lên tiếng: “Anh Hoa, ông Tần hôm nay không tới là do bận thật sao?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“À không có gì, em chỉ hỏi thôi. Vậy…ngày mai ông ấy có thể tới được không?”, Tô Nhu lại hỏi.
Dứt lời, sắc mặt Hoa Mãn Thần trở nên mất tự nhiên. Anh ta mỉm cười lấp liếp: “Ngày mai đúng ra phải tới nhưng sau khi nghe tin thần y Lâm có mặt thì ông ấy nghĩ chỉ cần có thần y Lâm là được rồi, nên chắc không tới nữa”.
“Vậy ạ. Em biết rồi. Nhưng dù thế nào thì ông Tần cũng đã chịu giúp em, đây cũng là ơn cứu mạng. Hay là thế này, anh cho em số điện thoại của ông Tần, em gọi điện đích thân cảm ơn ông ấy, có được không?”, Tô Nhu nhìn chăm chăm Hoa Mãn Thần.
“Điều này….không…được! Ông Tần bận lắm. Hơn nữa, ông ấy đã giúp được gì đâu, không cần đâu”, Hoa Mãn Thần lắp bắp, vội vàng xua tay.
“Ồ…”, Tô Nhu tỏ vẻ thất vọng. Cô không hỏi thêm nữa. Lúc này, một hộ lý bước tới.
“Xin hỏi, ai là cô Tô Nhu?”
“Chào cô, là tôi, có việc gì không”, Tô Nhu vội vàng lên tiếng.
“À, là thế này, tiền phí phẫu thuật trước đây bị dư, cô cầm hóa đơn đi hoàn tiền nhé”, hộ lý cười.
“Vậy sao, hoàn lại được bao nhiêu?”.
“Khoảng ba trăm nghìn tệ”.
“Ồ, được…”, Tô Nhu nói với Hoa Mãn Thần: “Anh Hoa, hóa đơn còn chỗ anh không? Mau đi hoàn tiền đi”.
“Hả…Hóa…đơn sao?”, Hoa Mãn Thần cuống lên.
“Mất rồi à?”, người hộ lý tỏ vẻ nghi ngờ.
Hoa Mãn Thần lục túi, sau đó để lộ vẻ khóc dở mếu dỡ: “Hình như mất rồi”.
“Nếu vậy thì anh mang theo CMND đi đối chiếu, tiền hoàn sẽ chuyển vào tài khoản của anh”, người hộ lý cười.
“Không…không cần đâu, có ba trăm nghìn tệ thôi mà, coi như là ủng hộ cho bệnh viện”, Hoa Mãn Thần cười ái ngại.
“Không được? Ba trăm nghìn tệ không phải là số tiền nhỏ, không thể được”, Tô Nhu nghiêm túc nói; “Anh Hoa, cô chú kiếm tiền không dễ mà, anh không thể tiêu như vậy được, tiết kiệm được ít nào hay chút đó, anh đi hoàn tiền đi”.
“Anh…anh không mang theo CMND..”, Hoa Mãn Thần vỗ đầu.