“Sao? Cậu còn nghi ngờ thực lực của tôi? Chẳng lẽ… sức mạnh hiện nay của tôi vẫn chưa đủ khiến cậu nhận rõ hiện thực?”, người bên trên thản nhiên nhìn Lâm Chính, trong mắt toàn là vẻ lạnh lẽo.
Loài sâu kiến này năm lần bảy lượt khiêu khích ông ta, ông ta đã mất kiên nhẫn từ lâu!
Đây là đang khinh thường một người bề trên!
Khinh thường vị vua tương lai là ông ta!
“Đánh gãy tứ chi của cậu ta, mang qua đây!”.
Nhan Tam Khai quát lên.
Con gái mình mất, ông ta lại không hề thay đổi vẻ mặt. Dường như người chết đi là ai đấy không liên quan đến ông ta.
Chuyện này có thể hình dung bằng câu lòng lang dạ sói.
“Vâng, thưa trưởng thôn!”.
Mấy người của thôn Dược Vương bước nhanh tới phía trước.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, nhẹ nhàng đâm vào trán Nhan Khả Nhi.
Não cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng, đang ở trạng thái chết não, Lâm Chính chỉ có thể cố hết sức phong tỏa mệnh mạch của cô ấy, giúp cô ấy giữ lại chút sự sống.
Nhưng dù sau này có cứu sống được thật, não của Nhan Khả Nhi cũng sẽ có di chứng không thể chữa lành.
Lâm Chính chưa bao giờ phẫn nộ như vậy!
Chưa bao giờ cảm thấy bức xúc như vậy!
Có lẽ anh chưa bao giờ bị người khác chạm tới giới hạn của mình, đạp lên vùng cấm của mình.
Dù là người hay là việc ở thôn Dược Vương đều chạm vào nơi mềm yếu nhất không thể chạm vào ở sâu trong nội tâm anh.
“Lăn qua đây!”.
Bốn người của thôn Dược Vương đưa tay, định ấn Lâm Chính xuống đất, đưa thi thể của Nhan Khả Nhi đi.
Nhưng đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên đứng dậy, quơ tay về phía sau.
Tốc độ quá nhanh!
Tay đi theo quỹ đạo hình trăng lưỡi liềm.
Soạt!
Cơ thể bốn người của thôn Dược Vương đó lập tức cứng đơ tại chỗ, không thể động đậy.
Người ở xung quanh đồng loạt nhìn sang, phát hiện bốn người kia đã mất đầu, trở thành bốn thi thể không đầu.
Bốn cái đầu đầm đìa máu nằm lăn lóc dưới chân Lâm Chính.
Trên mặt đất là một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
“Cái gì?”.
Mọi người đều kinh ngạc.
Lúc này, Lâm Chính đã bị sát tâm che lấp tư duy.
“Khốn kiếp! Cậu còn dám phản kháng?”.
Nhan Tam Khai kinh hãi, sau đó phẫn nộ quát lên: “Giết cho tôi, diệt trừ kẻ đó!”.
“Tuân lệnh!”.
Các cao thủ thôn Dược Vương ở xung quanh lại lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không nhìn bọn họ, mà đâm châm bạc đen nhánh vào tim mình, ngập cả đầu kim.
Khoảnh khắc đó, toàn thân Lâm Chính bùng lên dòng khí kỳ diệu, lan ra xung quanh.
“Hả?”.
Người bên trên nhướng mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Lâm Chính nghiêng đầu, nhìn người thôn Dược Vương ở xung quanh, sau đó di chuyển.
Vèo!
Người đã biến mất, nhưng lần này thời gian anh biến mất rất ngắn, vừa biến mất đã xuất hiện ở tại chỗ.
Sau khi anh xuất hiện lại, bọn họ phát hiện trên hai tay anh đều có một ngọn lửa đen nhánh đang thiêu đốt.
Nhìn kỹ thì thấy đó không phải là ngọn lửa thật sự, mà là khí.
Đó là U Minh Độc Hỏa của Lâm Chính!
Khí đó vừa xuất hiện, nguyên lão của thôn Dược Vương đã ý thức được điều gì, vội vàng nhìn về phía các cao thủ thôn Dược Vương định tiếp cận Lâm Chính.
Chỉ liếc nhìn qua, bọn họ đều kinh hãi.
Những người xông về phía Lâm Chính đều dừng tại chỗ.
Nhưng lần này bọn họ không đầu lìa khỏi xác, mà là cơ thể bọn họ bị vết như mạng nhện to lớn che phủ, giống như thủy tinh đã vỡ.
Một trận gió thổi qua…
Roạt!
Cơ thể bọn họ lập tức hóa thành những mảnh nhỏ, theo gió bay đi, rải rác trên đất.
Mọi người đều kinh hãi.
Thế này có lẽ còn đáng sợ hơn cả giẫm nát xương…
“Đó là thủ đoạn gì vậy?”.
“Thằng nhóc đó sao còn đáng sợ hơn lúc nãy gấp mấy lần?”.
“Cậu ta sử dụng thuật pháp gì vậy?”.
Bọn họ run lẩy bẩy, kinh hoàng bất an.
“Sao lại như vậy?”.
Nhan Tam Khai cũng giật mình, giọng nói run rẩy, vội vàng hô lên: “Mau! Mau! Mau xông lên! Tiếp tục xông lên! Giải quyết người đó!”.
Lần này, không ai dám nghe mệnh lệnh của Nhan Tam Khai.
Dù sao thực lực cũng chênh lệch quá lớn. Người đã chết trước đó đều là cao thủ thực lực siêu phàm ở thôn Dược Vương, thế mà bọn họ còn không có sức lực để phản kích đã bị Lâm Chính giết chết.
Sự chênh lệch này chắc chắn không phải dùng số lượng là có thể bù đắp.
“Tam Khai, đừng bảo bọn họ xông lên nữa. Người này dùng cấm thuật, bọn họ không phải đối thủ”.
Người bên trên chắp tay sau lưng, bình tĩnh tiến lên.
“Cấm thuật?”.
Nhan Tam Khai sửng sốt, sau đó cười nhạt: “Nói tới cấm thuật, thôn Dược Vương sao phải sợ cậu ta? Chúng ta cũng dùng là được rồi!”.
“Cấm thuật của chúng ta có lẽ không bằng cấm thuật của cậu ta!”.
Người bên trên nhìn chằm chằm Lâm Chính, nói: “Nếu tôi đoán không lầm, cấm thuật của cậu ta là một loại thuộc cấm thuật U Minh, là cấm thuật độc ác nhất, đáng sợ nhất, không phải cấm thuật bình thường có thể so sánh”.
“Cấm thuật U Minh?”.
Nhan Tam Khai ngạc nhiên không thôi.
Ngay cả người bề trên cũng phải kiêng dè, có thể thấy cấm thuật này cao siêu đến mức nào.
“Thủ Mệnh, Hùng Giới Thiên!”.
Lúc này, Lâm Chính hô lên.
“Tiêu… Tiêu Hồng sư đệ, sao vậy?”.
Thủ Mệnh cũng lắp bắp, run rẩy trả lời.
“Mọi người qua đây, giúp tôi bảo vệ thi thể của Khả Nhi, đừng để ai đến gần cô ấy!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Được… Được…”.
“Sư huynh, anh yên tâm…”.
Bọn họ run rẩy đến gần, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, vô cùng sợ Lâm Chính.
“Cậu không phải Tiêu Hồng đúng không?”.
Lúc này, người bên trên lên tiếng.
Chỉ một câu đơn giản lại khiến mọi người kinh ngạc.
“Vì sao ông lại nói như vậy?”, Nhan Tam Khai ngạc nhiên không thôi.
“Trước đó bên phía Ngũ trưởng lão Thương Miểu đột nhiên xuất hiện một thiên tài tuyệt thế đã khiến tôi hơi nghi ngờ. Bây giờ cậu ta lại sử dụng cấm thuật U Minh càng khiến tôi sinh nghi. Loại cấm thuật này không thể nào xuất hiện ở thôn Dược Vương, nếu nói là ngộ ra từ bia đá của tổ tiên thì với tính cách của tổ tiên thôn Dược Vương, sao lại ghi chép cấm thuật độc ác, đáng sợ này lên bia đá? Đây là chuyện không thể! Nếu vậy thì có thể chứng minh cậu ta không phải người của thôn Dược Vương!”.
Người bên trên bình tĩnh nói.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều xôn xao.
“Cái gì? Tiêu Hồng là gian tế?”.
“Tuyệt đối không thể! Tôi nhớ Tiêu Hồng trước kia rất bình thường, không tính là xuất chúng, sao đột nhiên lại lợi hại như vậy?".
“Đúng vậy, nếu cậu ta có thể lĩnh ngộ được y thuật trên bia đá thì sao không sớm học thông thấu? Cứ phải đợi đến lúc này?”.
“Người này chắc chắn có vấn đề!”.
“Cậu ta là ai?”.
“Lá gan thật không nhỏ, dám chạy đến thôn Dược Vương chúng ta làm càn!”.
“Làm rõ thân phận cậu ta chắc chắn phải diệt hết tộc cậu ta, giết hết tất cả những người liên quan đến cậu ta!”.
Bọn họ xôn xao bàn tán.
“Các người đừng có láo nháo!”.
Người bên trên quát lên.
Hiện trường lập tức yên tĩnh lại.
Người bên trên bước chậm rãi về phía Lâm Chính.
“Người này đã dùng tướng mạo của Tiêu Hồng thì tất nhiên là đã thay đổi gương mặt. Đợi tôi bắt sống người này, công khai diện mạo thật của cậu ta trước mặt mọi người, các người sẽ biết đó là ai thôi!”.