Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người của gã mặt sẹo đều là những kẻ vô cùng hung dữ.

Những người này đều là đám côn đồ do ông Khương nuôi lớn, kẻ nào kẻ nấy hung hăng khát máu. Tuy không thể so sánh với cao thủ võ lâm, nhưng trong tình huống bình thường, cũng là một đám côn đồ dũng mãnh không thể coi thường.

Nếu không, ông Khương đã không cử bọn chúng đến để trả thù nhà họ Hàn.

Chỉ là khi đối mặt với Lâm Chính, sự hung dữ và tàn bạo của gã mặt sẹo và những kẻ khác hoàn toàn không có cơ hội để bộc lộ ra.

Bọn chúng tấn công bằng dao và gậy, lao lên bất chấp.

Nhưng những cuộc tấn công đều bị Lâm Chính đập tan chỉ bằng tay không.

Ống thép, cán dao trực tiếp bị nắm đấm của anh đánh vỡ thành mảnh vụn.

Một mảnh lại vỡ thành từng mảnh nhỏ, và cả xương cốt của đám côn đồ cũng gãy vụn...

"Cái gì?"

Vị tông sư đang quan sát ở một bên đã chết lặng.

Những người khác cũng chết lặng, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.

Trong thời gian ngắn như vậy, gã mặt sẹo và nhóm của hắn đều bị đánh gãy chân, ngã xuống đất không ngừng kêu la vì đau đớn.

"Hôm nay tôi tiễn Hàn Lạc một đoạn, lẽ ra nên dùng vài cái đầu cúng tế anh ấy để tỏ lòng tôn kính, nhưng đầu các người quá bẩn, tôi sợ làm nhục linh cữu của anh ấy nên mới tha mạng cho các người".

Lâm Chính đi tới trước mặt đám người của gã mặt sẹo, nói bằng giọng vô cảm: "Có điều tội chết thoát được, tội sống thì khó tha, cho nên các người hãy ở lại canh giữ linh cữu cho Hàn Lạc đi!"

Sau khi nói xong, đám côn đồ đều bị ném vào trong linh đường, những tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang lên.

Những người còn lại há hốc miệng, nhìn tình cảnh thảm thương của đám côn đồ mà da đầu đều tê dại.

Đặc biệt là Phan Mạt.

Ban đầu, cô ta còn lo lắng rằng người này không biết lượng sức mình, dám đi chọc giận Trương Yên Bình.

Bây giờ có vẻ như Phan Mạt đã suy nghĩ quá thiển cận.

"Người này rốt cuộc là ai?"

Phan Mạt nhỏ giọng thì thầm, như thể đang hỏi những người xung quanh.

Nhưng không ai có thể cho cô ta một câu trả lời.

Phan Mạt nhìn về phía nhà họ Hàn.

Mặc dù những người nhà họ Hàn này trên mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng có vẻ họ không hề kinh ngạc trước cảnh tượng vừa diễn ra.

"Vậy thì có thể...nhà họ Hàn biết danh tính của người này?"

Phan Mạt thầm nghĩ.

"Anh cũng cùng một giuộc với bọn chúng phải không?"

Lâm Chính nhìn sang tông sư kia.

Tông sư kia lập tức hoàn hồn, vội vàng xua tay: "Không không! Tôi....tôi không biết rõ về họ! Chúng tôi không hề quen biết!"

"Không quen?"

"Vâng, thưa tiên sinh, tôi chỉ đến đây để dâng hương cho Hàn Lạc thống soái, tôi sẵn sàng canh linh cữu cho anh ấy!"

Tông sư vô cùng sững sờ, run rẩy hét lên một tiếng, cầm hương xông vào linh đường, điên cuồng dập đầu dâng hương, quỳ trên mặt đất không dám đứng lên.

Thấy vậy, Lâm Chính mới ngừng truy cứu và nhìn sang đám người Trương Yên Bình.

Trương Yên Bình sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Lúc này ông ta mới hiểu người này đáng sợ cỡ nào!

"Đi thôi!"

Trương Yên Bình biết người này không nên dây vào, vì vậy ông ta lập tức nhỏ giọng nói, sau đó toan đưa người của mình rời đi.

"Đứng lại!"

Lâm Chính quát lớn.

"Tiên sinh, chúng tôi không tới gây rắc rối".

Trương Yên Bình vẻ mặt khó coi, trầm giọng nói.

"Như tôi đã nói, đã đến đây rồi thì phải thắp hương!"

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Trương Yên Bình nghiến răng, nhưng biết rằng không nên chọc giận Lâm Chính nên ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn và dẫn người vào linh đường.

Sau khi nhận bó hương từ Hàn Bộ Vĩ, bọn họ cúi đầu và cắm hương lên bàn thờ một cách miễn cưỡng.

Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên lại nói.

"Quỳ xuống, khấu đầu và dâng hương!"

Vẻ mặt Trương Yên Bình lập tức biến đổi.

"Nhóc con, đừng quá ngông cuồng!"

Một người không thể chịu đựng được nữa và giận dữ quát.

Nhưng người đàn ông vừa dứt lời.

Rắc!

Hai chân anh ta lập tức gãy lìa, ngã xuống đất, máu tươi phun ra, nhỏ giọt khắp mặt đất.

"Cái gì?"

Đôi mắt già nua của Trương Yên Bình như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt!

Ông ta phát hiện mình còn không thể nhìn thấy Lâm Chính ra đòn....

"Quỳ xuống! Tất cả quỳ xuống!"

Trương Yên Bình vội vã hét lên, đến nước này ông ta làm sao dám do dự?

Đám người vội vàng quỳ xuống dập đầu, không dám đứng dậy.

"Thắp hương xong, ở lại canh giữ linh cữu Hàn Lạc, kẻ nào dám làm càn, tôi không ngại cho hắn chôn cùng Hàn Lạc!"

Lâm Chính khàn giọng nói.

"Được! Được!"

Trương Yên Bình liên tục gật đầu, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa không cam lòng nhưng vẫn đành phải quỳ trên mặt đất.

"Sư phụ...giờ phải làm thế nào? Chúng ta thật sự sẽ quỳ ở đây ba ngày sao?"

Một đệ tử thì thầm, muốn khóc nhưng không ra nước mắt.

"Đừng hoảng hốt, người này rất lợi hại, đừng đụng tới hắn. Trước tiên chúng ta cứ quỳ xuống, chờ cứu binh!"

Trương Yên Bình hẽ nghiến răng, lặng lẽ nhìn Lâm Chính: "Đây là Yên Kinh, ở đất này nếu là rồng thì phải cuộn lại, là hổ thì phải ngồi xuống! Cho dù võ công của hắn có cao đến đâu, cũng không thể vô pháp vô thiên tác oai tác quái ở đây, xem sư phụ gọi người tới đối phó với hắn!"

Sau đó, Trương Yên Bình lặng lẽ lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho một số liên lạc....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK