Đám Lang Gia liều chết chống trả, sau khi mấy người Lâm Chính, Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc rút lui vào tầng hai, anh ta mới dẫn người lùi đến cánh cửa của tầng hai.
"Để tôi xem các anh có thể chạy đi đâu!".
Ánh mắt Ám Minh Nguyệt lạnh tanh, hừ một tiếng, cầm kiếm định đuổi theo.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Viêm bỗng kêu lên: "Không cần đuổi theo nữa!".
"Anh Diệp..."
Ám Minh Nguyệt khựng lại, quay đầu nhìn Diệp Viêm với ánh mắt khó hiểu.
"Tầng hai quá rộng, lại nhiều lối đi, nếu bọn chúng ẩn náu thì chúng ta đuổi theo sẽ rất tốn thời gian thôi, không cần thiết".
Diệp Viêm thu kiếm Bạch Cốt lại, bình thản nói: "Nếu bọn chúng đã bỏ chạy thì mặc kệ đi".
"Vậy bàn cờ phải làm sao?".
Ám Minh Nguyệt cuống lên hỏi.
"Chẳng phải ở đây vẫn còn rất nhiều người sao?".
Diệp Viêm đưa mắt nhìn người của mấy thế tộc ở bên kia.
Bọn họ lập tức biến sắc.
Hơi thở của Mị Mộng trở nên run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Bây giờ, người của mấy thế tộc này mới hối hận.
Đám Lang Gia tháo chạy, Diệp Viêm đương nhiên sẽ chú ý đến bọn họ.
"Minh Nguyệt, cô phái người trông chừng cánh cửa thông đến cửa ải tầng hai, phòng ngừa có người tháo chạy, nếu ai lại gần, giết luôn không cần hỏi".
Diệp Viêm bình tĩnh nói, sau đó chỉ vào người của một thế tộc trong số đó: "Các anh tự vào hay để tôi chém?".
Người của thế tộc kia nghe thấy thế, ánh mắt chỉ còn sự tuyệt vọng.
Trong một đường hầm ở tầng hai.
Bịch!
Lâm Chính ném hai thi thể xuống đất, sau đó ngồi dựa vào tường, ôm cánh tay thở hổn hển, dáng vẻ sức cùng lực kiệt.
"Sư phụ sao rồi?".
Thương Lan Phúc vội bước tới hỏi thăm.
"Tôi không sao".
Lâm Chính mỉm cười.
Câu này không phải để an ủi Thương Lan Phúc, mà là anh thực sự không sao, tuy nhát kiếm kia của Diệp Viêm có uy lực phi thường, nhưng anh vẫn đỡ được.
Nhưng Thương Lan Phúc không tin, vội lấy đan dược ra đưa cho Lâm Chính.
Cầm Kiếm Nữ ở bên cạnh cũng vội vàng lấy dược hoàn mang theo bên người ra, nhét vào miệng Lâm Chính.
Còn đám Lang Gia thì ai cũng bị thương, hoặc nặng hoặc nhẹ.
Nhưng bọn họ không kịp trị thương, mà vội vàng xông tới bên cạnh hai thi thể kia, định lấy châm bạc ra để cứu sống bọn họ.
Vừa đâm được một châm, sắc mặt Lang Gia đã tái nhợt, vô cùng tuyệt vọng.
"Sát khí!".
"Cái gì?".
"Là sát khí Diệt Vong của Diệp Viêm?".
Những người khác cũng như ngừng thở, đôi mắt trợn tròn.
Lang Gia há miệng, cuối cùng chỉ gật đầu một cái.
"Khốn kiếp!".
"Diệp Viêm thật độc ác!".
"Nhất định phải bẩm báo với Võ Thần đại nhân, bảo Võ Thần đại nhân bằm thây vạn đoạn hắn!".
Mọi người nổi trận lôi đình, tức giận gầm lên.
"Sát khí Diệt Vong đã lan khắp người bọn họ, với thực lực của tôi thì không thể loại bỏ luồng khí tức này! Mà không loại bỏ được khí tức này thì không thể cứu sống bọn họ!".
Đôi mắt Lang Gia đỏ ngầu, đứng trước hai thi thể, bàn tay siết chặt, sự tức giận và không cam lòng tỏa ra từ người anh ta.
Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc đều đưa mắt nhìn, nhưng không nói gì.
"Sát khí Diệt Vong sao? Tôi có thể loại bỏ!".
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
Anh vừa dứt lời, sáu cao thủ còn lại đều đồng loạt quay sang nhìn, sắc mặt vô cùng khó tin.
"Lâm đại nhân, anh có thể loại bỏ sát khí Diệt Vong sao?".
Lang Gia gần như là xông tới, túm lấy vai Lâm Chính, vội vàng hỏi.
Lâm Chính bỗng nhíu mày lại.
Lúc này Lang Gia mới nhận ra vừa nãy Lâm Chính vì cứu anh ta nên cánh tay vẫn bị thương.
Anh ta vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu hành lễ với Lâm Chính.
"Lâm đại nhân, nếu anh có thể cứu được em trai và em gái tôi, dù Lang Gia phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ báo đáp ân tình của anh".
"Lang Gia đại nhân khách khí rồi, để tôi thử xem".
Lâm Chính bình thản nói rồi đứng lên, tế Hồng Mông Long Châm ra, đi tới bên cạnh hai thi thể.
Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ đều rất tò mò.
"Sư phụ, sao anh lại giúp người của Thái Thiên Võ Thần như vậy?".
Thương Lan Phúc dè dặt hỏi.
Lâm Chính chỉ cười chứ không trả lời.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Diệp Viêm đã chọc vào Thái Thiên Võ Thần thì đương nhiên Lâm Chính phải giúp rồi.
Tuy Thái Thiên Võ Thần cũng muốn giết anh, nhưng anh không hề sợ.
Bởi vì có những người này, phía Thái Thiên Võ Thần không còn gì phải lo lắng nữa.
Lâm Chính huy động sức mạnh phi thăng cuồn cuộn, điều khiển Hồng Mông Long Châm không ngừng đâm vào hai thi thể.
Thấy Lâm Chính thi triển châm thuật cao siêu, đám Lang Gia đều tỏ vẻ kinh ngạc.
"Châm thuật của người này so với châm thuật của Võ Thần đại nhân không hề kém cạnh, rốt cuộc anh ấy là ai?".
Trong lòng Lang Gia cảm thấy khó hiểu.
Có lẽ ở long mạch dưới lòng đất, võ kỹ của Lâm Chính không phải là mạnh nhất, nhưng về mặt y đạo,chắc chắn ở long mạch không có mấy người có thể sánh bằng anh.
Ngặt nỗi sát khí Diệt Vong của Diệp Viêm cực kì đáng sợ, cho dù là Lâm Chính ra tay thì cũng cực kỳ vất vả.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt Lâm Chính đã tái nhợt, hơi thở dồn dập, những giọt mồ hôi to như hạt đậu bắt đầu lăn xuống mặt.
"Sư phụ, anh không thể làm vậy nữa, nếu anh vì cứu bọn họ mà tiêu hao quá nhiều thể lực, thì anh phải vượt qua cửa ải tiếp theo kiểu gì? Anh không muốn lấy lợi ích của Long Cung này nữa sao?".
Thương Lan Phúc cuống lên, vội vàng khuyên nhủ.
Nhưng Lâm Chính vẫn không dừng lại.
"Cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp, huống hồ những người bạn như Lang Gia dũng cảm uy võ, không sợ hạng người khốn kiếp như Diệp Viêm, tôi sẵn lòng cứu, anh đừng nhiều lời nữa!".
Thương Lan Phúc nghe xong liền á khẩu.
Còn đám Lang Gia thì lệ nóng quanh tròng.
"Lâm đại nhân..."