Một chiếc xe đỗ ở bên đường. Hai người bước xuống.Một già một trẻ.
Người già thì không ai biết tới nhưng người trẻ thì ai cũng biết. Đây chính là em trai của thiên kiêu hạng nhất - Long Hằng
Nhân vật chính cuối cùng cũng có mặt. Kẻ này để tóc dài, che một mắt, để lộ nụ cười ý vị. Hắn ăn mặc rất bình thường, không lịch sự như Thủy Thánh Võ. Có lẽ là vì nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ thắng.
“Thật không ngờ hôm nay lại có nhiều người tới xem như vậy. Không tệ. Thứ mà tôi muốn chính là hiệu ứng”, Long Hằng mỉm cười, hắn đột nhiên nhìn thấy gì đó hai mắt sáng lên: “Ấy Thần Võ Tôn Đại Nhân cũng tới rồi à! Ha ha, đã lâu không gặp
“Ồ, anh trai cậu không tới à?”, Thần Võ Tôn chau mày nhìn Long Hằng. Sau khi thấy ông cụ bên cạnh nữa thì bà ta lộ vẻ thất vọng.
“Anh tôi bận tu luyên, làm gì có thời gian cho những chuyện vô vị như thế này?”, Long Hằng lắc đầu.
“Tôi tới đây là vì anh trai cậu. Thật không ngờ cậu ta lại không tới. Xem ra công cốc rồi”.
“Cũng không hẳn. Có sự chứng kiến của Thần Võ Tôn Đại Nhân thì hôm nay tôi trở thành thiên kiêu số hai cũng sẽ trở nên trịnh trọng hơn”, Long Hằng bật cười ha ha, sải bước đi về phía Thủy Thánh Võ và lên tiếng: “Thủy Thánh Võ, anh đã sẵn sàng chết chưa?”
Giọng nói quá ngông cuồng.Thủy Thánh Võ tức lắm nhưng không hề phát tiết.
“Đã chuẩn bị tương đối rồi. Long Hằng, chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”, Thủy Thánh Võ chắp tay trầm giọng.
“Vậy được. Tới đi, tôi sẽ khiến anh trở thành lịch sử”, nói xong hắn ra tay.
“Từ từ đã”, đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên lên tiếng. Thủy Thánh Võ giật mình.
“Hả?”
Long Hằng cũng chau mày: “Anh là ai?”
“Tôi là bạn của Thủy Thánh Võ”.
“Anh có gì muốn nói à?”, Long Hằng tỏ vẻ khinh thường.
“Anh tên Long Hằng? Là em trai của thiên kiêu hạng nhất?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng là nhảm nhí”, Long Hằng tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
“Anh đừng vội, tôi chỉ muốn nói nếu anh đấu thế này dù có thắng thì cũng chẳng ra gì. Dù sao Thủy Thánh Võ cũng kiêng dè anh trai anh nên không dám dồn toàn lực. Vậy thì dù anh có thẳng cũng chẳng vẻ vang. Vậy nên tôi nghĩ rằng cuộc chiến này chẳng có ý nghĩa gì hết”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh nói cái gì?", Long Hằng tối mặt.
Thủy Thánh Võ cũng tái mặt, lập tức kéo Lâm Chính qua một bên: “Thần y Lâm anh làm cái gì vậy?”
“Thiên kiêu Thánh Võ, tôi đang muốn tốt cho anh đấy. Vừa rồi tôi quan sát thấy người này đã dùng thuốc, nên chiêu thức của hắn sẽ rất bá đạo. Nếu anh giao đấu với hắn mà bị giết thì sẽ không còn toàn thây đâu. Mà như vậy thì dù y thuật của tôi có cao cũng không thể cứu sống được anh”, Lâm Chính trầm giọng
Thủy Thánh Võ nín thở: “Vậy ý của anh là…”
“Tôi phải thêm thuốc vào người hắn, nếu không…hắn ra tay sẽ chẳng kiêng dè gì hết, và anh chết sẽ khó coi lắm”, Lâm Chính nói.
Thủy Thánh Võ im lặng, một lúc sau cúi mình: “Vậy thì trông cậy cả vào thần y Lâm vậy”.
“Yên tâm”, Lâm Chính gật đầu.
“Nếu đã vậy thì Thủy Thánh Võ hãy sử dụng toàn lực đi, chúng ta không cần phải quan ngại điều gì cả”, Long Hằng đáp lại.
“Vậy có ích gì? Thủy Thánh Võ không phải sợ chết mà là sợ báo thù. Nếu như anh bị đánh bại, thiên kiêu hạng nhất tức giận giết cả nhà anh ấy thì sao? Vậy sao anh ấy dám ra tay?”, Lâm Chính chau mày.
“Vậy anh muốn thế nào?”, Long Hằng bặm môi
“Rất đơn giản”, Lâm Chính nhìn hắn: “Anh ký khế ước sinh tử đi”.
“Cái gì?", Long Hằng nín thở.