Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ý gì? Chủ tịch Tô! Cô cần gì biết rõ còn hỏi? Uổng cho tôi coi trọng cô như vậy, cô lại đặt bẫy hại tôi! Cô có dụng ý gì?”, Công Thâu Kinh đập bàn quát lên.

“Tôi hại ông? Tôi… Tôi không có, lần này tôi đến Thiên Hải là để xin lỗi ông, muốn hóa giải hiểu lầm với ông!”, Tô Nhu nói.

“Vậy vì sao chồng cô lại tạo tin đồn nói tôi ép buộc cô đến Thiên Hải, chuyển nhượng dự án mới của cô cho nhà Công Thâu chúng tôi?”, Công Thâu Kinh lạnh lùng nói.

“Cái gì?”.

Tô Nhu ngạc nhiên.

Người đàn ông bệnh tật lạnh lùng nói: “Tôi vừa nhận được tin, nói là người của tôi phát hiện chồng cô đã liên lạc mấy phóng viên, định vạch trần ông Công Thâu lừa cô tham gia hội nghị thượng đỉnh, ép buộc cô chuyển nhượng dự án mới theo phương thức hợp đồng cho nhà Công Thâu. Cô Tô, cô cũng biết hội nghị thượng đỉnh không có máy quay, không thể ghi âm, cho nên chỉ cần ông Công Thâu ký tên, chồng cô lại tung tin đồn thì nhà Công Thâu có nhảy xuống Hoàng Hà cũng khó rửa sạch nỗi oan! Cô muốn vu khống ông Công Thâu khiến ông Công Thâu thân bại danh liệt, để thế gia Công Thâu bị người người chỉ trích sao?”.

Ầm!

Tô Nhu giống như bị sét đánh, liên tục lùi về sau, suýt chút nữa đụng vào ghế té ngã.

Cô trợn tròn mắt, khó tin nhìn người đàn ông kia, run giọng nói: “Tôi không có, tôi… tôi thật sự không có, đây là hiểu lầm, đều là giả…”.

“Không quan trọng nữa!”.

Công Thâu Kinh đột nhiên đứng dậy, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi hiện trường hội nghị.

Xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên ông ta không còn tâm trạng tham gia hội nghị nữa.

“Ông Công Thâu, ông chờ một chút, xin hãy chờ một chút!”, Tô Nhu vội vàng ngăn cản Công Thâu Kinh.

Nhưng ông ta không quan tâm đến cô, chỉ lạnh lùng nói: “Cô Tô Nhu, phen này mời cô đến Thiên Hải, tôi cũng có lòng muốn hợp tác, nhưng không ngờ cô lại đối xử với tôi như vậy. Tôi khuyên cô một câu, cô và chồng cô mau cút ra khỏi Thiên Hải đi, nếu không, muộn chút nữa tôi sợ các người không rời khỏi đây được!”.

Nói xong, ông ta bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

“Ông Công Thâu! Ông nghe tôi giải thích!”.

Tô Nhu hét lớn, nhưng không ích gì.

Các ông lớn cũng lắc đầu cười, quay người rời đi.

Tô Nhu ngây ngốc nhìn theo, đầu óc trống rỗng.

Cô không ngờ chuyện lại thành như vậy…

“Cô Tô Nhu, sao cô lại ngu xuẩn vậy? Lại dám làm ra chuyện như thế?”.

Lúc này, người đàn ông bệnh tật đi đến, thản nhiên nói.

“Vì sao lại vu khống tôi?”, Tô Nhu đột nhiên quay đầu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Tôi không vu khống, tôi chỉ trần thuật sự thật!”, người đàn ông bệnh tật nói.

“Chồng tôi luôn ở cùng tôi, anh ấy hoàn toàn không liên hệ phòng viên tung tin đồn! Ông Công Thâu chỉ cần điều tra là có thể biết ngay!”.

“Nhưng tôi e rằng ông ta không những không điều tra, mà còn sẽ ra tay với các cô trút giận! E là các cô không ra khỏi thành phố Thiên Hải được nữa”, người đàn ông bệnh tật cười nói.

“Anh… Anh rốt cuộc có ý đồ gì?”, Tô Nhu phẫn nộ không thôi.

“Tôi không có ý gì khác, cô Tô, cô có hi vọng cô và chồng cô bình an vô sự rời khỏi Thiên Hải không?”, người đàn ông cười hỏi.

“Anh muốn thế nào?”, Tô Nhu cảnh giác hỏi.

“Không muốn thế nào cả! Cô chỉ cần làm theo lời tôi nói là được”, người đàn ông bệnh tật cười nói: “Bây giờ tôi muốn cô theo tôi xuống lầu, lên chiếc xe Mercedes màu đen dừng bên đường! Cô chỉ cần làm theo, tôi có thể bảo đảm cô và chồng cô an toàn!”.

Vẻ mặt Tô Nhu không được tự nhiên.

Cô biết chắc chắn người này không có ý tốt.

Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Trong lúc bất đắc dĩ, Tô Nhu chỉ đành nhắm mắt làm liều đi xuống khách sạn với người đàn ông bệnh tật.

Ra khỏi cửa khách sạn, quả nhiên có một chiếc xe màu đen dừng ở bên đường.

Người đàn ông bệnh tật mỉm cười, đi tới kéo cửa xe ra, ngồi vào.

“Đây là định đi đâu?”, Tô Nhu hỏi.

“Lên đi là được”, người đàn ông bệnh tật nhếch khóe miệng, trong mắt lộ ra nụ cười dữ tợn.

Tô Nhu do dự một lúc lâu, khẽ nói: “Tôi muốn gọi điện cho chồng tôi”.

“Lên đây rồi gọi!”.

“Không được, tôi phải cho anh ấy biết tôi đang ở đâu!”.

Tô Nhu kiên trì.

Người đàn ông cũng không vội, nói: “Vậy được, cô gọi đi”.

Tô Nhu lập tức gọi vào số Lâm Chính.

Nhưng cô vừa gọi, người đàn ông lại nghe thấy ghế ngồi sau xe vang lên tiếng chuông điện thoại.

Hắn hơi ngẩn ra, đột nhiên quay đầu.

Trong khoảnh khắc, người đàn ông mở to mắt, đầu óc trống rỗng.

Điện thoại được kết nối.

“Alo, Lâm Chính, anh đang ở đâu?”, Tô Nhu vội hỏi.

“Trên xe!”.

“Xe? Xe nào?”.

“Là chiếc xe ở trước mặt em đấy”, Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc, nói. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK