“Anh Lâm, anh Dương bị thương không nhẹ, trong thời gian ngắn sẽ không khỏi được, nếu anh ấy tiếp tục tham gia cuộc thi cũng không lấy được thứ hạng tốt. Thế nên tôi đã nói với bố tôi, Tề Phượng Sơn chúng tôi hối lộ cho bên Lôi Trạch sắp xếp anh Dương và anh Lâm thi đấu cùng một võ đài. Khi các anh lên võ đài, anh Dương sẽ nhận thua ngay, bảo đảm anh thuận lợi tiến vào vòng sau. Vậy cũng coi như đền ơn cứu mạng của anh!”, Tề Thủy Tâm ngồi trên xe lăn, mỉm cười nói.
“Chuyện này không cần, tôi không chủ động cứu Tề Dương, mà là vì đan dược cực phẩm. Hơn nữa, Tề Dương đã vào được vòng trong, cần gì phải lãng phí cơ hội của Tề Dương? Chẳng lẽ các cô không hi vọng Tề Dương sẽ cố hết sức lấy được thứ hạng mình hài lòng, lấy lại danh tiếng cho Tề Phượng Sơn hay sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
Tề Thủy Tâm sững người, nhìn sang Tề Dương.
Quả nhiên trong mắt Tề Dương tràn đầy khát vọng và chờ mong.
Hắn không muốn trở thành bàn đạp cho Lâm Chính, đương nhiên cũng muốn cố gắng hết sức một lần.
Tề Thủy Tâm không biết nên nói thế nào.
Lâm Chính thản nhiên cười: “Tâm ý của Tề Phượng Sơn tôi xin nhận, nhưng cuộc thi nên tiến hành thế nào thì cứ tiến hành thế ấy, đừng làm mấy chuyện như thế!”.
“Được thôi, nếu anh Lâm đã nói vậy thì tôi sẽ nói lại với bố tôi”, Tề Thủy Tâm thở dài.
“Vậy bệnh của em gái tôi…”, Tề Dương vội mở lời, nhưng nói một nửa lại ngập ngừng.
“Yên tâm, tôi sẽ chữa khỏi cho cô ấy, nể mặt cô Ái Nhiễm”, Lâm Chính nói
Tề Dương hơi lúng túng, không dám nói gì thêm.
Chẳng lâu sau, trận đấu thứ nhất kết thúc.
Bốn mươi người lên võ đài chỉ có mười bảy người quay về, hai mươi ba người còn lại đều chết trên võ đài. Hơn nữa, mười bảy người này ai cũng bị thương, có người còn gãy tay gãy chân, cực kỳ thê thảm.
Nhưng may là vực Diệt Vong nhiều người theo y thuật, thế tộc đằng sau những người đó đã chuẩn bị sẵn hàng loạt phương án chữa trị hoàn hảo để cứu chữa cho bọn họ, ai gãy tay gãy chân sẽ nối lại ngay lập tức, một số người vừa chết cũng được cứu sống. Dù vậy vẫn có hai mươi người chết hoàn toàn, không có hi vọng cứu chữa.
Tỉ lệ tử vong đến một nửa.
Tàn khốc đến mức nào!
Trận đấu thứ nhất kết thúc, người của ban tổ chức chỉ dọn dẹp sơ võ đài, sau đó bắt đầu trận đấu thứ hai.
Trên mỗi võ đài lại xuất hiện số thứ tự, lần này vẫn không có số của Lâm Chính, thậm chí đám người Tề Dương, Sở Thu và Trương Kỳ cũng không có.
Mọi người đành tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Vài tiếng trôi qua, cho đến khi trận đấu thứ bảy kết thúc vẫn chưa đến lượt đám Lâm Chính, lần này Ái Nhiễm hơi lo lắng.
“Gần một nửa số người tham gia thi đấu rồi, sao vẫn chưa tới lượt anh lên võ đài?”, Ái Nhiễm nhíu mày hỏi.
“Có gì phải lo lắng, sớm muộn gì cũng tới lượt tôi thôi”, Lâm Chính cười nói.
“Anh Lâm, anh hiểu sai rồi. Chị Ái Nhiễm nói như vậy là lo anh sẽ gặp phải những tuyển thủ thiên tài như Thần Cung Thương, Duy Ngã Mệnh!”, Tề Thủy Tâm lên tiếng.
“Chắc không trùng hợp vậy chứ?”, Lâm Chính ngây ra một lúc.
“Nếu nói là trùng hợp thì chắc chắn sẽ không trùng hợp đến vậy, chỉ sợ có người giở trò!”, Sở Thu nói.
Lâm Chính nghe thế lập tức hiểu ra, nhìn sang hướng Trùng Long Cốc, nhỏ giọng nói: “Ý anh là người của Trùng Long Cốc sẽ giở trò trong việc bốc thăm?”.
“Lôi Trạch cũng không quá chú trọng chuyện này, người làm việc cho họ cũng muốn kiếm chút lợi nhuận. Nếu họ nhận được lợi ích đúng ý, tuy nói là ngẫu nhiên rút thăm tuyển thủ lên võ đài, nhưng cũng có khả năng là do người làm”, Sở Thu nhỏ giọng nói.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.
“Để cho an toàn, tôi cứ nói bố đi hối lộ bọn họ vậy. Anh Dương, chúng ta về nói bố sai người đi làm!”, Tề Thủy Tâm nhỏ giọng nói.
“Được!”, Tề Dương gật đầu.
Đúng lúc đó, Trương Kỳ đột nhiên lên tiếng: “Tôi nghĩ không cần đi nữa đâu”.
“Sao?”.
Tề Thủy Tâm sững người.
Trương Kỳ nhìn về phía võ đài, sắc mặt trắng bệch.
Đám người Tề Thủy Tâm lập tức nhìn sang, chỉ một ánh nhìn, bọn họ đều tái mặt.
Trên võ đài lần lượt xuất hiện số thứ tự của Trương Kỳ, Sở Thu, Tề Dương và Lâm Chính.
Ngoài ra còn có một con số.
006!
Đây rõ ràng là số thứ tự của Duy Ngã Mệnh!